“Hu hu ——”Lúc này, Nhạc Nhạc đột nhiên há mồm khóc ầm lên.
Lạc Tiểu Băng vội vàng hoàn hồn, quay đầu nhìn lại hai đứa nhỏ đằng sau, lại thấy Nhạc Nhạc khóc đến thương tâm, mà hốc mắt An An cũng đỏ bừng, rồi lại cố gắng nhẫn nhịn nước mắt không cho nó rơi ra.
Thấy hai đứa nhỏ như vậy, Lạc Tiểu Băng cũng đau lòng một trận, tiến lên ôm hai đứa bé vào lòng.
"An An Nhạc Nhạc ngoan, có mẹ ở đây, không sao cả.
" Lạc Tiểu Băng nhẹ nhàng dỗ dành, đôi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hai đứa.
Có mẹ vỗ về, cảm xúc của An An Nhạc Nhạc rõ ràng cũng ổn định hơn rất nhiều.
Nhạc Nhạc thút tha thút thít nức nở, cực kỳ đáng thương nhìn mẹ mình, "Mẹ ơi, đồ ăn, đồ ăn không còn, có phải chúng ta sẽ lại đói bụng không?"An An cũng nhìn mẹ mình, khuôn mặt nhỏ cũng tràn đầy lo lắng.
Hai ngày nay vất vả lắm mới được ăn no, cậu không muốn lại phải đói bụng nữa.
"Sẽ không.
" Vẻ mặt Lạc Tiểu Băng chắc chắn.
Thấy hai đứa nhỏ không tin, Lạc Tiểu Băng nói, "Các con đã quên mẹ đã giấu lương thực đi rồi sao?"Nghe vậy, Nhạc Nhạc ngừng khóc, còn thút tha thút thít nức nở, nhưng thật ra An An đã nhớ ra mẹ đã giấu lương thực đi, ánh mắt tỏa sáng, xoay người liền chạy ra ngoài.
Lạc Tiểu Băng biết An An định làm gì, liền bế Nhạc Nhạc lên đuổi theo.
Chỉ chốc lát sau, Lạc Tiểu Băng đã ôm Nhạc Nhạc đi tới nơi để củi, chỉ thấy An An cố hết sức gạt đống củi ra, lộ ra bên trong là lương thực Lạc Tiểu Băng đã giấu bên trong.
Nhìn thấy lương thực, khuôn mặt nhỏ của An An mới thả lỏng một chút, Nhạc Nhạc lại cười ra tiếng, "Thật tốt quá, chúng ta sẽ không phải đói bụng nữa.
"Nhìn thấy hai đứa nhỏ chỉ vì có lương thực mà vui vẻ, Lạc Tiểu Băng buông Nhạc Nhạc ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hai đứa nhỏ, "An An Nhạc Nhạc các con có nhớ mẹ đã nói sau này sẽ không để cho các con đói bụng không?"Vẻ mặt Nhạc Nhạc mê mang, nhưng vẫn gật gật đầu.
An An gật gật đầu, bình tĩnh nhìn mẹ mình.
Thấy vậy, Lạc Tiểu Băng tiếp tục nói, "Mẹ đã không còn là mẹ của trước đây, bây giờ mẹ sẽ kiếm tiền, sau này tuyệt đối sẽ không để cho các con có cơ hội đói bụng, các con nhớ kỹ nhé?"Sở dĩ phải cường điệu như vậy, là bởi vì Lạc Tiểu Băng không hy vọng nếu lần sau có chuyện như vậy xảy ra, hai đứa nhỏ sẽ còn lo lắng đến việc đói bụng.
Ở trong mắt nàng, An An Nhạc Nhạc còn nhỏ, nàng hy vọng bọn chúng có thể bình yên vô ưu vô lo mà trưởng thành, không hy vọng bọn chúng còn nhỏ tuổi mà phải sầu lo vì chuyện lương thực, suốt ngày lo lắng sẽ đói bụng, như vậy thì sẽ khiến cho bọn nhỏ thiếu cảm giác an toàn.
"Nhớ rồi ạ.
" An An Nhạc Nhạc đồng thanh trả lời.
Thấy vậy, vẻ mặt Lạc Tiểu Băng rốt cuộc cũng hòa hoãn.
Thấy vẻ mặt mẹ hòa hoãn, Nhạc Nhạc mới bổ nhào vào lòng Lạc Tiểu Băng, "Mẹ thật là tốt.
"Giọng nói mềm mại đáng yêu, khiến tâm tình buồn bực Lạc Tiểu Băng vì chuyện bị trộm nháy mắt tan biến.
Chỉ là, khi quay đầu lại nhìn về phía An An, lại thấy vẻ mặt An An trầm mặc, gương mặt nhỏ thoạt nhìn không được vui vẻ cho lắm.
Thấy mẹ mình nhìn qua đây, An An mới mở miệng hỏi ra vấn đề trong lòng, "Mẹ, vậy những thứ bị trộm thì phải làm sao bây giờ ạ?"An An cảm thấy có chút không vui, những thứ kia chính là dùng tiền mà mẹ đã vất vả kiếm được để mua.
Lời An An đánh vỡ cảm xúc ấm áp ngắn ngủi, biểu cảm của Lạc Tiểu Băng cũng trở nên nghiêm túc.
Đứng dậy, Lạc Tiểu Băng liền bắt đầu kiểm kê những đồ mà mình bị mất.
Hừ! Quả nhiên ngoại trừ số lương thực giấu ở trong đống củi và bạc mà nàng giấu nở nơi khác, tất cả những đồ khác đều đã bị trộm.
Hạt dưa đồ ăn vặt trong phòng, một cân lương thực, bình mỡ lợn, hai mươi cái vằn thắn còn cả tóp mỡ muối thô, gia vị cùng với hơn hai cân thịt thăn, những rau củ hôm nay vừa mua được, thêm cả cái sọt rách của nàng, một chút đồ cũng không để lại cho nàng.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lạc Tiểu Băng tức đến mức suýt chút nữa bật cười.
Có thể vơ vét sạch sẽ như vậy, ngay cả cái sọt rách của nàng mà cũng không