Lạc Trần thị vừa nói ra lời này, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lạc Tiểu Băng, trong mắt tràn đầy đồng tình.
Lời này ngoan độc như vậy, bảo người ta đi tìm chết, sao có thể là lời của bà nội nói với cháu gái chứ? Nếu đổi thành người thường, sợ là đã bị kích thích đi tìm cái chết thật.
Đặc biệt còn là sau khi bị người thân nhất cướp đoạt lương thực chặt đứt đường sống.
Trong nhất thời, tất cả những người vừa rồi còn không ủng hộ Lạc Tiểu Băng đốt tóc của Triệu thị đều thay đổi, nếu không phải bị ép đến đường cùng, ai sẽ làm ra chuyện như vậy chứ?Còn Lạc Tiểu Băng, khi nghe được từng câu từng chữ mà Lạc Trần thị mắng, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
"Trái một câu nghiệt chủng, phải một câu sao chổi, vậy xin hỏi bà nội bà là gì? Lão nghiệt chủng à? Sao chổi thành tinh à? Bà nội, bà đây là tự mắng chửi mình rồi, hay là nói, cháu căn bản không phải là cháu gái của bà? Cũng đúng, nếu cháu thật sự là cháu gái của bà, bà sao có thể bảo cháu đi chết chứ?"Lòng Lạc Tiểu Băng rất khó chịu, vì nguyên chủ cảm thấy khó chịu.
Cho dù là nàng một người không liên quan nghe thấy những lời này cũng không chịu nổi, nhưng nếu đổi thành nguyên chủ thì sao?Cho nên vì đối ứng với Lạc Trần thị, Lạc Tiểu Băng thuận miệng nói ra những lời này.
Nhưng không nghĩ tới chính là, nàng thấy được, ngay khi câu nói của mình vừa ra miệng, trong mắt Lạc Trần thị chợt có hận ý lóe lên.
Cơ thể Lạc Tiểu Băng hơi cương cứng, chẳng lẽ, thật sự bị nàng đoán đúng rồi sao, nàng căn bản không phải là cháu gái của Lạc Trần thị.
Ý niệm này cũng chỉ lóe lên trong đầu Lạc Tiểu Băng rồi biến mất.
Bởi vì nàng rất rõ ràng, cha ruột của mình Lạc Đại Phúc chính là con trai thân sinh của Lạc Trần thị, Lạc Trần thị có bốn người con trai phân biệt là Phú Quý Phúc Thọ.
Còn về phần nàng, người trong thôn đều biết, lúc mẹ nàng mang thai tám tháng, người trong thôn phải bỏ trốn, mẹ nàng đã ở băng sơn tuyết địa sinh ra nàng.
Mà nàng bởi vì sinh non, nên cơ thể nhỏ gầy, người trong thôn vẫn kể với nàng như vậy.
Huống hồ, trước đó Lạc Trần thị cũng không phải đối với nàng như vậy, bắt đầu từ bao giờ thì nàng cũng không rõ.
Bởi vì hiện giờ cảm quan của nàng đối với Lạc Trần thị vẫn bị ảnh hưởng bởi nguyên chủ.
Cho nên, nếu nói không phải cháu ruột thì không thông, chỉ có thể nói, Lạc Trần thị này quá cực phẩm, ngay cả cháu gái mình mà cũng có thể nguyền rủa.
Thu lại nghi ngờ trong lòng, Lạc Tiểu Băng trào phúng nhìn về phía Lạc Trần thị đã khôi phục lại bình thường, lại thấy ánh mắt Lạc Trần thị đột nhiên sắc bén.
"Nhà ta không có loại cháu gái bại hoại gia phong như ngươi, ta cũng đã đuổi ngươi ra khỏi Lạc gia từ lâu rồi, ngươi cút đi cho ta!""Đừng có gấp, tất nhiên cháu sẽ đi, chẳng qua! " Tiểu Băng cong môi nhìn Triệu thị còn đang choáng váng ngồi dưới đất, "Nhị thẩm trộm đồ của cháu, hôm nay nếu các người không trả lại, ta sẽ không đi.
""Trả lại cho ngươi, nằm mơ đi!"Người nói những lời này không phải Lạc Trần thị, mà là Triệu thị.
Lạc Tiểu Băng đã biết Triệu thị chỉ giả vờ bất tỉnh, không có ai ngất xỉu mà tròng mắt vẫn còn chuyển động.
Chỉ như vậy mà giả bộ bất tỉnh cho qua, Triệu thị này quả thật không phải một bao cỏ bình thường.
Triệu thị trợn tròn mắt sau đó lại hơi hối hận, vẻ mặt lộ ra vài phần mất tự nhiên.
Nhưng rất nhanh, Triệu thị cũng không còn rảnh để lo nhiều như vậy, từ dưới đất bò dậy, chỉ vào Lạc Tiểu Băng chửi ầm lên, "Hôm nay ta sẽ nói rõ ràng, những thứ kia là của ta, ngươi đừng mong lấy đi dù chỉ một chút.
"Bà ta đã cực khổ lấy đồ trở về, sao có thể để con nha đầu ti tiện Lạc Tiểu Băng đòi lại?Phản ứng của Triệu thị nằm trong dự kiến của Lạc Tiểu Băng, Lạc Tiểu Băng chỉ cười cười, ngay sau đó giơ cây đuốc trong tay lên.
Thấy Lạc Tiểu Băng như vậy, những người vây xem theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Có ví dụ Triệu bị đốt tóc trước đó, những người vây xem chẳng ai muốn tóc mình cũng bị đốt.
"Nếu nhị thẩm nói đồ là của bà, ta đây cũng chỉ đành không khách khí nữa.
" Nói rồi, Lạc Tiểu Băng liền xoay người bước nhanh về phía phòng bếp.
Triệu thị cho rằng Lạc Tiểu Băng muốn cướp lại đồ vậy, lập tức đuổi theo, lại không ngờ Triệu thị vừa theo vào, liền thấy Lạc Tiểu Băng muốn châm lửa vào đống củi.
"A!