Triệu thị lại không muốn, nhưng dù sao cũng sợ người anh chồng này, chỉ đành làm theo.
Chỉ là, hạt dưa tóp mỡ đã ăn hết, ngay miếng thịt và vằn thắn cũng nấu lên rồi, hơn nữa Triệu thị không tình nguyện, nên cuối cùng Triệu thị chỉ lấy ra không đến ba lạng bột mì, bình mỡ lợn đã xắn lấy một muỗng to, cùng với số rau củ thiếu ít nhất phải một nửa.
"Đây, cầm đi.
"Triệu thị vứt sọt đồ đến trước mặt Lạc Tiểu Băng, có vẻ rất tức giận.
Nhìn mấy thứ này, Lạc Tiểu Băng suýt nữa tức đến phì cười.
Lấy của nàng nhiều đồ như vậy, mà chỉ muốn dùng mấy thứ này để tống cổ nàng đi sao?Lạc Tiểu Băng không cầm lấy sọt, cũng không nhìn Triệu thị, chỉ nhìn về phía đại bá Lạc Đại Phú của mình, "Đây cũng là ý của đại bá sao?"Triệu thị lấy từ chỗ của Lạc Tiểu Băng bao nhiêu đồ, Lạc Đại Phú tất nhiên rõ ràng.
Triệu thị lấy ra mấy thứ này, ông ta cũng không hề có ý phản đối.
Lại chưa từng nghĩ đến, Lạc Tiểu Băng lại không biết tốt xấu muốn gây khó dễ.
Nghĩ đến tiền đồ con trai thứ hai của mình, Lạc Đại Phú sợ hậu họa, liền trầm mặt nhìn về phía Triệu thị, "Những đồ khác đâu, trả lại tất cả, Lạc gia chúng ta cũng không nghèo đến nông nỗi thiếu mấy thứ đồ ăn này.
Triệu thị bị anh chồng răn dạy, sắc mặt không tốt lắm, dù sao cũng là anh chồng, ở trước mặt nhiều người như vậy, khiến cho bà ta cảm thấy mất hết mặt mũi.
Không ngoài dự đoán, Lạc Đại Quý thấy sắc mặt của vợ mình khi đối với đại ca, lập tức gầm lên, "Còn không mau theo lời đại ca nói mà đi làm? Lạc gia chúng ta cũng không thiếu mấy thứ này.
"Triệu thị bị chồng mình mắng, trong lòng lại thấy ấm ức.
Lạc gia cũng không thiếu ăn, nhưng quanh năm suốt tháng không có thứ gì tốt để ăn, nếu có thứ tốt, nếu không phải bà ta nhanh nhạy, chỉ sợ cũng không đến miệng của bà ta.
Huống hồ bà ta trộm mấy thứ này về còn không phải là cả nhà cùng chia nhau ăn sao, sao bà ta lại giống như quỷ chết đói vậy chứ?Nhưng ấm ức cũng chỉ dám ấm ức, dù sao Triệu thị vẫn không dám phản bác anh chồng cùng chồng, chỉ là vẫn có chút khó xử.
Lạc Đại Phú thấy vậy, cho rằng Triệu thị vẫn tiếc những đồ ăn đó, đang định mở miệng, đã nghe Triệu thị trực tiếp chơi xâu, "Những thứ đó đã bị ăn mất rất nhiều rồi, ta thật sự không lấy ra được.
"Chuyện đồ bị ăn Lạc Đại Phú biết, ông ta vốn tưởng rằng Triệu thị sẽ tự bổ sung, lại không ngờ rằng Triệu thị lại trực tiếp chơi xấu nói không lấy ra được.
Sắc mặt Lạc Đại Phú khó coi, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy cũng không dám nói gì, chỉ không vui mà nhìn Triệu thị, mới chuyển hướng sang Lạc Tiểu Băng.
"Tiểu Băng à, những đồ kia của ngươi đều bị đám đệ đệ muội muội cháu trai cháu gái tham ăn ăn hết rồi, đúng thật là chúng ta không lấy ra được, nếu không thì thịt với vằn thắn trong nồi ngươi cầm lấy nhé?"Lạc Đại Phú nói lời này ôn hòa, nhưng ánh mắt lại mang theo uy hiếp, hy vọng Lạc Tiểu Băng có thể nghĩ thông mà nhận lấy những thứ này, không nên vì một vài thứ không có mà quyết không bỏ qua làm mọi chuyện càng thêm căng thẳng.
Nghe vậy, vẻ mặt Lạc Tiểu Băng trào phúng, nàng không tin đồ của nàng nhóm thúc bá lại không ăn.
Còn cái nồi thịt lợn đen sì kia nhìn đã thấy kinh tởm, nàng không xuống miệng được, vì thế liền nói, "Nồi thịt kia nấu xong rồi, đại bá các người giữ lại ăn đi, còn những thứ còn thiếu kia! "Ánh mắt Lạc Tiểu Băng dừng ở chuồng gà ở góc sân, "Vậy thì dùng một con gà mái nhà các người bổ sung đi.
""Cái loại khốn nạn nhà ngươi, đồ của ngươi làm bằng vàng à? Còn muốn con gà già của Lạc gia chúng ta, sao ngươi không đi chết đi?" Lạc Trần thị vẫn luôn không hé răng vừa nghe Lạc Tiểu Băng muốn con gà bảo bối của bà lão, lập tức không nhịn được chửi ầm lên.
Những con gà đó bà lão để nó đẻ trứng cho cháu trai bảo bối ăn, sao có thể cho người khác?Lạc Tiểu Băng lạnh mặt: "Nếu không muốn bồi thường bằng gà, vậy theo giá mà tính đi.
""Bột mì 18 văn một cân, gạo tinh 20 văn một cân, bột mì gạo tinh các người thiếu tám lạng, hai thứ