"Nấm có độc thì đều có màu sắc rất đẹp, mũ nấm không mịn hoặc khi bẻ ra có mùi hôi, vẻ ngoài khác nhau, phần gốc dày hơn, phần cổ thon dài hoặc thô mà giòn dễ bẻ gãy.
"Sau khi Lạc Tiểu Băng dẫn đoàn người đến sau rừng thông, dẫn đầu bọn họ, nói về đặc thù của nấm độc.
Bởi vì ai cũng quý mạng, cho nên nhất định sẽ nhớ kỹ những đồ ăn có uy hiếp với tính mạng của mình, như vậy thì sẽ không hái nấm độc để ăn.
Sau khi nói xong, Lạc Tiểu Băng còn hái vài loại nấm độc để làm ví dụ, người nhà Trương gia nhìn những loại nấm độc này, trong mắt cả đám đầy kiêng kị, vẻ mặt khẩn trương mà lại nghiêm túc.
Lạc Tiểu Băng đối với biểu hiện này rất hài lòng, chỉ khi có loại kiêng kị này, mới có thể nhớ rõ ràng.
Rồi sau đó, Lạc Tiểu Băng sẽ dạy bọn họ hái loại nấm mà nàng yêu cầu, lúc này đây người nhà Trương gia càng nghiêm túc hơn, hận không thể mọc thêm một cái đầu nữa để dùng.
Đợi đến khi đã dạy tương đối rồi, Lạc Tiểu Băng mới nói với Trương Trần thị, "Thẩm à, ta đi xung quanh xem một lát, mọi người tự hái đi, hái xong cứ mang về nhà mọi người là được.
"Ngôi nhà tranh ở sườn núi của nàng không được an toàn, để người khác nhìn thấy nhiều loại nấm như vậy, sợ là sẽ đưa tới những phiền toái không cần thiết, để ở nhà Trương gia sẽ thỏa đáng hơn.
Đối với việc Lạc Tiểu Băng muốn để nấm ở nhà mình, Trương Trần thị thật ra cũng không để ý, chỉ nghe Lạc Tiểu Băng muốn đi một mình một chút, nên cũng không hái nấm, trên mặt tràn đầy lo lắng.
"Tiểu Băng, thẩm biết là ngươi có ý của ngươi, nhưng trong núi rừng nhiều thú dữ, ngươi đi dạo xung quanh thì được, nhưng đừng đi sâu vào trong rừng.
"Biệt Trương Trần thị thực sự quan tâm đến an toàn của mình, trong lòng Lạc Tiểu Băng thấy ấm áp, "Thẩm yên tâm, ta chỉ đi dạo xung quanh, nhìn xem còn gì có thể bán được không, sẽ không đi sâu vào trong.
"Trương Trần thị vừa nghe, trong lòng không khỏi chua xót.
Nếu không phải vì cuộc sống khó khăn, Tiểu Băng sao có thể phải mạo hiểm như vậy chứ?Không thể khuyên ngăn được, Trương Trần thị chỉ có thể cẩn thận dặn dò Lạc Tiểu Tiểu Băng cẩn thận an toàn, trở về sớm một chút.
Thấy dáng vẻ Trương Trần thị quan tâm mình, Lạc Tiểu Băng rất xúc động.
Khi còn ở hiện đại, sau khi ông nội qua đời thì không còn ai quan tâm mình như vậy nữa.
Tạm biệt người nhà Trương gia, Lạc Tiểu Băng xoay người rời đi.
Bởi vì Trương Trần thị lo lắng, nên Lạc Tiểu Băng cũng chỉ đi vòng quanh sườn núi, mãi cho đến khi Trương Trần thị không nhìn thấy nữa, Lạc Tiểu Băng mới đi sâu vào trong núi.
Thật sự thì cũng không phải nàng to gan không sợ dã thú, mà nếu thực sự chẳng may gặp dã thú, nàng có thể trốn vào trong không gian.
Dù sao vất vả lắm nàng mới sống lại một lần nữa, vẫn rất tiếc mạng.
Vừa vào núi sâu, Lạc Tiểu Băng nhìn thấy dược liệu ở khắp nơi.
Nhưng phần lớn chỉ là những dược liệu thông thường, Lạc Tiểu Băng không có nhiều hứng thú, những dược liệu giống nhau chỉ nhổ một cây rồi ném vào trong không gian, còn lại thì đợi nàng quay về rồi hái.
Một đường đi về phía trước, Lạc Tiểu Băng cũng không tìm được loại dược liệu quý hiếm gì, không khỏi có hơi chút thất vọng.
Cũng không biết đi về phía trước bao lâu, Lạc Tiểu Băng vẫn không tìm được loại dược liệu nào đặc biệt như trước, liền chuẩn bị quay về tùy tiện hái mấy loại dược liệu để về bán lại, muỗi nhỏ cũng là thịt không phải à?Đang định xoay người, khóe mắt Lạc Tiểu Băng thoáng thấy, động tác xoay người đột nhiên dừng lại.
Ngừng lại tại chỗ một giây, xác định màu đỏ cách đó không xa thật sự tồn tại, Lạc Tiểu Băng nhanh chân bước về phía kia.
Đợi đến lúc gần tới gần, nhìn thứ khác lạ trên mặt đất kia, hai tròng mắt Lạc Tiểu Băng sáng quắc.
Nhân sâm!Phát tài rồi!Lạc Tiểu Băng kích động mà lại cẩn thận thu lấy hạt giống nhân sâm, sau đó tiện tay ném vào không gian, sau đó đi qua một cây con có kích thước phù hợp, mới thật cẩn thận đào cả bộ rễ của nó.
Càng đào, bộ rễ của nó càng thô to, Lạc Tiểu Băng khẩn trương đến nỗi gần như ngừng thở.
Nhân sâm có đường kính ba centimet, tuổi thọ tất nhiên không nhỏ, vậy thì nhất định rất đáng giá.
Nghĩ như vậy, động tác đào của Lạc Tiểu Băng càng cẩn thận hơn.
Đào khoảng hơn nửa canh giờ, Lạc Tiểu Băng cuối cùng cũng đào được cả bộ rễ của củ nhân sâm.
Phần đầu rất lớn, dựa theo kinh nghiệm của nàng, ít nhất cũng phải hơn mười năm.
Vậy là nàng có nhà rồi!Lạc Tiểu Băng nhặt lấy một chiếc lá lớn bên cạnh, bọc củ nhân