"Trời ạ! Cứu sống người chết!""Có phải là ta còn chưa tỉnh ngủ, còn đang nằm mơ không?"Sau một trận yên tĩnh, đám người nổ tung, tất cả đều không dám tin tưởng Lạc Tiểu Băng thế mà thật sự cứu sống được người.
Lão phụ nhân kia cuối cùng đã phục hồi tinh thần lại, một phen cướp lại đứa trẻ trong tay Lạc Tiểu Băng, gắt gao ôm chặt lấy, vui sướng đến òa khóc, "Cháu trai ngoan của ta.
"Bà cháu hai người đều khóc thất thanh, khiến cho ai nhìn cũng cảm thấy chua xót đồng thời cũng cảm thấy vui mừng thay cho bọn họ.
Trương Nhị Lang lúc này cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn về phía Lạc Tiểu Băng.
Khi thấy Lạc Tiểu Băng đầu bù tóc rồi vẻ mặt chật vật, lại đầy lo lắng, "Tiểu Băng tỷ, tỷ không sao chứ.
"Trương Nhị Lang nhìn Lạc Tiểu Băng một lượt từ trên xuống dưới, muốn nhìn xem nàng có bị thương chỗ nào không.
Lạc Tiểu Băng lắc đầu, tuy rằng trên người bị đánh rất đau, nhưng dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, chút thương ngoài da mà thôi.
Tuy rằng quá trình khiến người ta khó khăn, nhưng đã cứu sống được một đứa trẻ, nàng cũng không hối hận.
" n nhân!"Đột nhiên, phụ nhân kia quỳ xuống trước Lạc Tiểu Băng, vẻ mặt cảm kích, "Đa tạ ân nhân cứu cháu trai ta, sau này mạng của bà cháu ta chính là của ân nhân.
"Lạc Tiểu Băng: "! " Nàng muốn mạng của họ làm gì chứ?"Hỉ Bảo, còn không mau dập đầu với ân nhân?" Phụ nhân kia, cũng chính là Khương lão thái, nghiêm khắc nói với cháu trai bên cạnh.
Tuy rằng Hỉ bảo còn nhỏ, nhưng bởi vì từ nhỏ không có cha mẹ, cho nên cũng rất hiểu chuyện, nghe bà nội nói vậy, cũng không khóc nữa, dập đầu với Lạc Tiểu Băng.
Lạc Tiểu Băng thấy vậy, vội vàng ngăn lại, "Không cần.
"Nàng còn chưa thể thích ứng được có người đập đầu với mình.
Khương lão thái thấy Lạc Tiểu Băng từ chối, vẻ mặt áy náy, "Vừa rồi hiểu lầm ân nhân, mạo phạm ân nhân, mong ân nhân không trách tôi, nếu ân nhân còn chưa hết giận, liền đánh lão bà tử này cho hết giận.
"Lạc Tiểu Băng: "! " Nàng không phải là người bạo lực như vậy.
Huống hồ, tuy rằng bất mãn trước việc làm của lão thái này, nhưng cũng có thể hiểu được.
Huống hồ, nhìn tư thế này, lão thái này cũng là một người hiểu lý lẽ.
"Được rồi, cháu trai bà gặp được ta, cũng coi như là mạng của nó chưa tuyệt, bà không cần cảm tạ ta, vừa vặn ta cũng biết một vài nguyên lý y học cơ bản mà thôi.
"Lạc Tiểu Băng không muốn lãng phí thời gian ở đây, nói xong câu đó, Lạc Tiểu Băng không định tiếp tục với Khương lão thái nữa, mà xoay người, hỏi vào trong Nhân Thọ Đường, "Chưởng quầy có ở đây không?"Một bên chưởng quầy hoàn hồn từ trong khiếp sợ, tiến lên một bước, "Vị này! Tiểu nương tử tìm ta có chuyện gì?"Lạc Tiểu Băng đánh giá chưởng quầy, nhìn khoảng gần năm mươi tuổi, ánh mắt khôn khéo, là người làm ăn.
"Ta có hái được chút thảo được, muốn hỏi chưởng quầy có thu mua không?"Chưởng quầy vừa nghe, còn chưa trả lời, Tôn đại phu ở một bên vẫn luôn nhìn chằm chằm Lạc TIểu Băng tiến lên mở miệng, "Lãi hủ là đại phu của Nhân Thọ Đường này, vừa vặn có thể làm chủ một vài chuyện, tiểu nương tử có thảo dược tốt gì, cho lão hủ xem qua một chút đi.
"Lạc Tiểu Băng biết Tôn đại phu vẫn luôn nhìn nàng, chỉ là nàng làm như không biết thôi.
Nghe Tôn đại phu mở miệng, Lạc Tiểu Băng đưa ánh mắt chuyển về phía ông ta.
Trước đó cũng chỉ nhìn qua không chú ý, bây giờ nhìn lại, Tôn đại phu này vẻ mặt hiền từ, đều nói tâm sinh tướng, Tôn đại phu này liếc mắt vừa nhìn thì đã biết không phải một kẻ ác.
"Đã như vậy, cho ngài xem qua cũng được.
" Lạc Tiểu Băng hiểu được.
Xem xét dược liệu thì tất nhiên không thể xem ở trước mặt mọi người được.
Vì thế, Tôn đại phu làm một một tư thế mời, Lạc Tiểu Băng không lộ vẻ khiếp sợ nào, đi theo Tôn đại phu đến hậu đường.
"Thứ cho lão phu đường đột, tiểu nương tử có thể cho lão phu biết vừa rồi làm sao mà cứu sống đứa trẻ được không?" Vừa đến hậu đường, Tôn đại phu cũng không nóng lòng muốn xem dược liệu, mà chỉ đặt một câu hỏi như vậy.
Trong mắt Tôn đại phu, chỉ với thủ pháp vừa rồi của Lạc Tiểu Băng, cho dù Lạc Tiểu Băng lấy ra loại dược liệu gì, ông ta đều có thể trả một cái giá thỏa đáng, cho nên dược liệu không quan trọng, bản lĩnh cứu người mới là quan trọng nhất.
Nhưng trị bệnh cứu người, là tuyệt môn của mỗi người, tuy rằng Tôn đại phu da mặt dày hỏi ra miệng, nhưng mặt