Lúc này, trước căn nhà tranh, trên đầu An An toàn là máu đang nằm dưới đất, người đã hôn mê, mà Nhạc Nhạc giờ phút này đã chẳng biết đi đâu.
Chẳng thèm bận tâm đến cái khác, Lạc Tiểu Băng vứt cái sọt trên người sang bên cạnh, vội vàng tiến đến xem xét tình hình của An An.
Ông nội của nàng là một thầy thuốc trung y, tuy rằng cuối cùng nàng lại làm một dược sĩ, nhưng cũng đã học được đến tám phần bản lĩnh của ông nội, bắt mạch gì đó thì chẳng cần phải nói.
Đã xác định được vết máu trên đầu An An chỉ là vết thương ngoài da, bé là bị đói quá nên mới ngất đi, lòng của Lạc Tiểu Băng mới hạ xuống.
Nếu An An đã không có việc gì, vậy thì đến lượt nàng tính sổ.
Lặng lẽ cho An An uống một ít nước linh tuyền, Lạc Tiểu Băng đứng lên, lạnh lùng quét mắt một lượt về phía thôn dân, "Con trai của ta bị ai đánh?"Giọng nói của Lạc Tiểu Băng rất lạnh, ánh mắt lại rất đáng sợ, khiến cho một đám thôn dân vây xem không khỏi sợ hãi trong lòng.
Nha đầu Lạc gia này, từ khi nào trở nên đáng sợ như vậy?Các thôn dân không dám đối diện với Lạc Tiểu Băng, lại không tự chủ đưa mắt nhìn về một người phụ nữ gần yếu dáng vẻ khắc nghiệt ở bên cạnh.
Lạc Tiểu Băng theo tầm mắt mọi người nhìn lại, trong đầu tức khắc đã có tin tức về người phụ nữ này.
Là Lý quả phụ trong thôn, là một bà cô đanh đá.
Mà khi nhìn thấy Lý quả phụ, trong lòng nàng không hiểu vì sao lại có chút sợ hãi, Lạc Tiểu Băng biết, đây là cảm xúc của nguyên chủ còn lưu lại.
Đơn giản thì Lý quả phụ chính là mẹ của vị hôn phu trước đây của nàng - tú tài đầu tiên trong thôn Nghiêm Khoan.
Mà sở dĩ nguyên chủ sợ hãi bà ta như vậy, cũng là bởi vì bị Lý quả phụ này bắt nạt rất thảm.
Chỉ là hai năm trước Nghiêm Khoan đã cưới vợ, tuy rằng vợ của Nghiêm Khoan vì khó sinh mà chết, còn là một thi hai mạng, nhưng nguyên chủ và Nghiêm Khoan cũng chẳng còn liên hệ gì, Lý quả phụ này vì sao lại đánh An An chứ?Lạc Tiểu Băng vừa nghĩ lại, vừa dùng ánh mắt đánh giá Lý quả phụ.
Lý quả phụ bị Lạc Tiểu Băng nhìn chằm chằm thì có hơi chột dạ, ngay sau đó lại chửi ầm lên, "Nhìn cái gì mà nhìn? Con đàn bà không biết xấu hổ nhà ngươi, cũng không soi gương nhìn lại mình