Khoảnh khắc mõi chạm môi làm cho không khí mập mờ của phòng riêng trở nên mập mờ hơn,
Người đàn ông dường như rất căng thẳng, động tình nhắm mắt lại, đầu lưỡi muốn thăm dò bên trong đôi môi của Lê Vân Ca...
Lập tức, khi hương vị cay nồng của Whisky sắp đưa vào trong miệng người phụ nữ, Lê Vãn Ca đột mở to mắt, ngón tay chuẩn xác mà xẻ rách mặt nạ của người đàn ông.
Lúc cô nhìn thấy rõ gương mặt dưới mặt nạ, bất ngờ không nói nên lời.
"Um!"
Người đàn ông cũng không buông cô ra mà ngược lại càng là cường thế làm sâu hơn nụ hôn này, lúc miệng lưỡi quấn quit, muốn đưa toàn bộ chất lỏng trong miệng sang miệng của người phụ nữ.
"Khụ khu, khu khu khu!"
Lê Văn Ca bị rượu làm sặc, gò má đỏ ửng.
Cô đẩy người đàn ông ra, sau khi thở hổn hển, không hề do dự giơ cảnh tay lên, dùng hết sức lực, mạnh mẽ cho người đàn ông một bạt tai.
"Kiều Tư Nam, anh thật sự làm tôi ghê tởm!"
Ai có thể ngờ rằng, người đàn ông dưới lớp mặt nạ lại là Kiều Tư Nam mà cô suýt muốn thổ lộ tâm tình.
Ha ha, cô xem hắn là ân nhân, hắn lại xem cô như kẻ ngốc, đùa bỡn cô như vậy!
"Ghê tom sao, tôi chỉ là đang làm một việc mà tôi đã nên làm từ rất nhiều năm về trước."
Đầu ngón tay Kiều Tư Nam sở sở mỗi của mình, gương mặt anh tuấn hoàn mỹ đó nửa thật nửa đùa.
"Tôi không biết mục đích của anh là gì, nhưng tôi không muốn cùng anh chơi trò chơi nhạt nhẽo này nữa, từ nay về sau, tôi xem như chưa từng quen biết anh."
Lê Văn Ca rút ra một tờ giấy, mạnh mẽ lau chùi vết tích còn sót lại trên môi, sau đó đứng dậy chi muốn lập tức rời khỏi đây.
Bản tay của Kiều Tư Nam nấm chặt lấy cổ tay Lê Văn Ca, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng mình, ngón tay thon dài dịu dàng vuốt những sợi tóc rối loạn của Lê Vãn Ca ra sau tai, nhẹ giọng rồi lại quyền rũ nói: "Xin chào, Lê Văn Ca, tôi là Kiều Tư Nam, tôi thích cô rất lâu rồi, chúng ta có thể chính thức làm quen với nhau được không?"
"Anh bị điện hà, Kiều Tu Nam, rốt cuộc anh muốn tôi làm sao?"
Lê Văn Ca quay đầu nhìn người đàn ông, cả người căng như dây dàn, không biết lúc nào sẽ đứt.
Bí mật của minh đã bị lộ ra như thế.
Cải tên mà cô có chết cũng không muốn nghe thấy, thân phận mà cô có chết cũng không muốn thừa nhận, bị hắn dễ dàng nói ra như thế, cô chỉ có một cảm giác đó là đau khổ!
“Đừng căng thẳng, tôi không hề có ác ý, cho dù tôi là Kiều Tư Nam hay là quỷ nhát gan đeo mặt nạ, từ đầu tới đuôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tổn thương cô, tôi chỉ muốn giúp đỡ cô..."
Kiều Tư Nam nhìn ra sự đau khổ của Lê Vân Ca, dịu dàng vỗ về cô. ảnh mắt sáng rực, bắt được ánh mắt ngắn lệ của cô, nói: “Tha thứ cho tôi sau năm năm mới dám nói với cô một chữ "yêu"."
“Yêu?"
Lê Vân Ca không cảm động, chỉ cảm thấy buồn cười: "Anh cho rằng tôi ngu ngốc đến mức tin tưởng anh lần thứ hai sao, từ đầu đến đuôi, anh tiếp cận tôi, đều có mục đích cả, anh muốn lợi dụng tôi để đối phó Mộ Thừa Huyền, nếu như không đoán sai, đầu của Mộ Thừa Huyền trùng hợp bị đèn treo đập trúng cũng là một tay anh sắp xếp, tôi chỉ là con mồi mà anh dùng để dẫn anh ấy mắc câu mà thôi, đúng không?"
Ảnh mắt Kiều Tư Nam hơi thay đổi nhưng lại không phủ nhận.
"Cho nên, đừng nói là anh yêu tôi, yêu thương hay tinh cảm, đây là thứ làm tôi thấy ghê tởm nhất, nếu như tôi tin, cô chủ nhà họ Mộ năm đó sẽ là kết cục cuối cùng của tôi!"
Ảnh mắt của người phụ nữ, lạnh lùng như thế, lời nói tinh táo, quyết tuyệt như thế, sớm đã không còn bóng dáng của cô chủ nhà họ Mộ năm đó.
Kiều Tư Nam nhìn nhìn, chỉ cảm thấy bị thương, giọng nói trầm thấp căng cứng, nói: "Cô thông minh hơn tôi tưởng cũng vô tình hơn tôi
tưởng, hoặc có lẽ Lê Văn Ca, thật sự đã chết rồi..."
"Cô ấy tất nhiên đã chết rồi, sớm đã chết trong trận hỏa hoạn năm đó rồi, không đúng...linh