Sau đêm đó, thái độ của Mộ Thừa Huyền với Lê Văn Ca lạnh nhạt hơn hơn nhiều.
Lê Văn Ca tự biết đuối lý, cũng không được giải thích thêm cải gi, chỉ có thể thầm hạ quyết tâm, đối xử với hắn tốt hơn nữa để hắn bởt giận.
Trời còn chưa sáng, cô đã ở phòng bếp nhỏ trong bệnh viện, đích thân nấu chảo cho hắn làm ấm dạ dày.
"Cô không cần ở đây, gần đây không muốn nhìn thấy cô."
Mộ Thừa Huyễn nhìn thầy Lê Vân Ca bưng tô chảo nóng hồi đi vào, thái độ vẫn lạnh lùng như cũ, trực tiếp đuổi người.
Tôi..."
Cháo trên tay rất nóng, Lê Vãn Ca rất lúng túng, rất tủi thân.
Người đàn ông này, sao mà khó hầu hạ thế?
Bá đạo đề cô làm người hầu hạ thân cận hắn cũng là hắn, lật mặt muốn cô đi cũng là hẳn, thật sự là lòng dạ đàn ông, sâu như đáy biển, quả khó đoán!
"Nghe không hiểu sao, tôi không muốn nhìn thấy cố, còn cố ở đây làm gi?" Mộ Thừa Huyền thấy cô bày ra vẻ mặt đáng thương đứng đó không
nhúc nhích, không hiểu sao lại thấy tức giận.
Rõ ràng là cô làm chuyện không thể để người ta biết còn bày ra bộ dáng đáng thương, thật làm người khác buồn nôn.
"Được, tôi có thể đi, nhưng chảo phải để tôi đút anh ăn xong đã"
Lê Văn Ca hit sâu một hơi, không để ý đến việc hắn cáu kinh, bưng cháo nóng, ngồi ở mép giường.
Có dùng muỗng, múc một muỗng cháo, đua lền môi, nhẹ nhàng thoi, sau đó đưa đến trước môi Mộ Thừa Huyễn, giống như dụ dỗ con nít mà dịu dàng dỗ: "A, mở miệng ăn một miếng, cháo này tôi nấu hơn một tiếng, vừa mềm vừa dẻo."
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng nhìn cô, cũng không hề có ý mở miệng.
"Ngoan nào, ăn một miếng, cứ cho là anh muốn làm khó dễ tôi cũng không thể làm khó dễ mình được, đúng không nào?”
Lê Vân Ca vẫn kiên nhẫn dụ dỗ, chỉ xem hắn là một đứa trẻ đang cáu kinh.
Dù sao dáng vẻ hån câu kình cũng là phiên bản phòng đại của Mộ Tiểu Bao, sao cô có thể chản ghét được?
Ảnh mắt lạnh lùng bên nhọn của Mộ Thừa Huyền nhin chằm chằm vào muỗng chảo người phụ nữ đưa đến, sau đó chợt nắm lấy cổ tay cô.
Cháo nóng hồi văng lên mu bàn tay người phụ nữ, rất rất đau.
Cô chỉ cau mày, không lên tiếng, yên lặng đưa tay cầm tô cháo đặt trên tủ đầu giường.
"Không thích ăn chảo sao, không sao... Anh muốn ăn cải gi, trực tiếp nói cho tôi, tôi lập tức làm cho anh."
“Cô là loại người phụ nữ này ti tiện như vậy sao?"
Ngón tay Mộ Thừa Huyền siết chặt lấy cổ tay cô, giống như trùng phạt mà không ngừng tăng sức mạnh, giọng nói lạnh lùng si nhục: "Là tôi không thỏa mãn được cô, hay là Kiều Tư Nam không làm có đủ vui vẻ, để trong thời gian một ngày mà cô chờ không kịp, chơi đùa giữa hay người đàn ông?"
Lê Vân Ca nhìn người đàn ông bỗng nhiên nổi điên, ngây ra hai giây, rồi nhàn nhạt nói: "Xem ra, anh đã biết hôm qua tôi đi đâu."
"Tất nhiên là tôi biết."
Trong mắt Mộ Thừa Huyền bừng lên ngọn lửa giận đáng sợ, hắn hận không thể bóp chết Lê Văn Ca.
"Tôi không chỉ biết, tối hôm qua cô đi gặp hắn, tôi còn biết đèn treo của phòng nghỉ ngơi ở sàn diễn thời trang, sớm đã bị người khác động tay động chân, cho nên đầu của tôi bị đập trúng, vốn không phải là ngoài ý muốn, mà là cô và Kiều Tư Nam hợp tác đào cho tôi một cái hổ, đúng không?"
"Tôi biết anh không tin, nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi không có bắt tay với hắn làm hại anh."
Lê Văn Ca đẳng chát nuốt nước miếng, giọng nói run rẩy,
Cô nghĩ không ra, tại sao chì mới một đêm mà Mộ Thừa Huyền đã biết tất cả rồi. Lấy sự hiểu biết của cô với hắn, kiêu ngạo như hắn, tự phụ như hắn, tuyệt không thể để yên.
Quả nhiên, cô phủ nhận đã làm hắn càng tức giận hơn.
Ngón tay thon dài vốn dĩ đang siết cổ tay cô, trực tiếp chuyển sang kim gò má cô, không hề thương hoa tiếc ngọc, giương cao lên: "Người phụ nữ này, cô thật sự cho rằng Mộ Thừa Huyền tôi ngu ngốc đến mức không nhìn ra được cô với tôi là đang gặp dịp thi chơi sao?"
“Tôi..."
Lê Văn Ca theo bàn năng muốn phủ nhận nhưng ảnh mắt của hắn lại