"Cô biết ông ta là Quý Minh Xuyên?"
Mộ Thừa Huyền cảm thấy ngoài ý muốn.
Quý Minh Xuyên luôn làm việc khiêm tốn, không tùy tiện để lộ danh tính của mình, vi sao người phụ nữ này lại biết thân phận của ông ta?
"Lúc đầu không biết, tôi mà biết thi cũng không dám chọc vào, đây là điện chủ Võ Thần Điện đó, Tam Đao là chiến thần siêu cấp có thể lấy mạng bất kỳ kẻ nào..."
Lê Văn Ca cảm khải vô cùng, khi nhắc tới cải tên này, trong lòng còn sợ hãi.
Đến bây giờ còn chưa dám tin, vừa rồi cô lại ở chung với một nhân vật lớn một lúc lâu như vậy, còn có thể bình yên vô sự như thế, ai dám nói không phải phúc lớn mạng lớn chứ?
"Nhưng mà sau đó ông ta tự giới thiệu, nói ông ta tên Quý Minh Xuyên, cụ thể là thật hay giả, cũng chưa biết."
"Tự mình giới thiệu?"
Mộ Thừa Huyền nghe cô giải thích, ảnh mất trở nên phức tạp hơn, lạnh lùng nói: "Xem ra, cô và vị Quý gia này ở chung với nhau chắc hẳn rất vui đi?"
"Cũng không thể nói là vui..."
Lê Văn Ca gãi đầu, cũng không dám trèo kéo quan hệ với Quý gia, nói: "Chỉ là tôi cảm thấy, nếu như người đó thực sự là ông ta, lời đồn bên ngoài cũng quá ác ý đi, ông ta không phải người xấu, cũng không có đáng sợ như vậy, không phải là loại đại ma vương gặp người liền giết, trái lại tôi cảm thấy tính cách cũng không tệ lắm, rất thẳng thắn, nhưng mà hình như không có bạn bè nào, chắc là rất cô đơn đi!"
"Ha ha, mới bao lâu mà cô đã móc tim móc phổi ra cho người ta rồi, bộ dáng như gặp được tri âm tri kỷ, tôi nên nói Quý Minh Xuyên lợi hại, hai là Lê Lạc An cô lợi hại đây?"
Ånh mắt Mộ Thừa Huyền trở nên lạnh hơn, lại bắt đầu âm dương quái khi.
"Tôi đâu có móc tim móc phối cho người ta, chỉ ăn ngay nói thật thôi må, vốn dĩ ông ta không đáng sợ như vậy!".
Lê Vân Ca nhịn không được hơi nhếch miệng lên, nghĩ thầm thằng nhóc này cũng quá hẹp hỏi rồi, rõ ràng cô đánh giá rất khách quan mà.
Cô vươn tay, vỗ bả vai hắn, nói: "Đương nhiên, tôi biết anh sợ hãi trong lòng, dù sao vị này quả thực là một người không thể chọc vào."
"Mộ Thừa Huyền tôi, chưa từng sợ bất kỳ kẻ nào."
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng nói.
"Vậy anh có địch ý lớn như vậy đối với ông ta làm gi?".
"Tôi chỉ không hy vọng một đứa ngốc bị ông ta làm hại."
"Một đứa ngốc?"
Lê Văn Ca nhíu mày, nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra được "một đứa ngốc" kia là ai.
Tạm thời cho rằng "một đứa ngốc” kia chính là Mộ Thừa Huyền.
Nhớ tới lời mà Quý Minh Xuyên muốn cô chuyển cho Mộ Thừa Huyền liền do dự... có nên nói ra hay không?
Dù sao, cô cũng không thể xác định, rốt cuộc Quỷ Minh Xuyên muốn đầu của hẳn là đùa giỡn hay là sự thật.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nhắc nhở hắn: "Anh nói đúng, tôi không thể chọc vào Quý gia, anh cũng không nên chọc vào, sau này, vẫn nên cách xa ông ta ra, càng xa càng tốt." Cô đã đồng ý với Quý Minh Xuyên, khi nào có thời gian sẽ dẫn ông ta đi dạo Bắc Thành.
Nhưng bây giờ, xem ra chỉ có thể nuốt lời mà thôi.
Dù sao, cô vẫn luôn mang mặt nạ, Quý Minh Xuyên cũng không biết cô là ai, cô chơi xấu thì ông ta cũng không thể làm gi được cô.
"Muộn rồi, lên xe về nhà."
Mộ Thừa Huyền không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này, xoay người lên xe.
Lê Văn Ca cũng đi theo,
Xe chạy dưới màn đêm, chạy về phía Mộ trạch.
"Anh cứ như vậy mả xuất viện sao?"
Lê Văn Ca tò mò hỏi.
"Tôi đã sớm xuất viện rồi."
Mộ Thừa Huyền bình tĩnh trả lời.
"Nhưng mà..."
Lê Văn Ca cần môi, yếu ớt nói: "Tôi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, Kiều Tư Nam còn chưa để lộ ai là phản đồ của Mộ thị, nếu anh không quấy rối, anh ta đã nhảy cùng tôi rồi, có lẽ sẽ nói cho tôi biết là ai."
"Nếu tôi không xuất hiện, đêm nay cô và anh ta, một người vũ vương, một người vũ hậu, có phải đã chuẩn bị tiếp tục đi tăng hai ở phòng tổng thống của khách sạn suối nước nóng Quân Hào hay không?"
Mộ Thừa Huyền lái xe, ánh mắt nhìn về phía trước giọng điệu rất không vui.
Lê Văn Ca im lặng.
Mộ đại tổng tài lại bắt đầu âm dương quải