"..."
Lê Vãn Ca chất vấn, khiến Mộ Thừa Huyền im lặng.
Đối với việc này, hình như hắn đã quá dung túng Cố Mạn Man.
Nếu Cố Thiên Thiên là ánh trăng sáng trong lòng hắn, thì Tiểu Bao chính là cục thịt trong lòng hắn, ai dám làm tổn thương Tiểu Bao, hắn sẽ lấy mạng người đó!
"Câu nói này, trái lại tôi đồng ý với đồ sao chổi cô."
Lần đầu tiên Lương Ngọc Nghi đứng cùng phía với Lê Văn Ca, hất cầm lên, nói với Cố Mạn Mạn: "Cô có thể lật trời, tôi cũng có thể làm như không thấy, nhưng cô không thể có ý xấu với cháu tôi, cô ấy đánh cô là đúng."
"Con..."
Cố Mạn Mạn khẽ cắn môi, hoàn toàn không nghĩ đến, Mộ Thừa Huyền không giúp cô ta thì thôi, Lương Ngọc Nghi vậy mà cũng phản chiến, ở sâu trong lòng cô ta đã nảy sinh ra oán hận với đôi mẹ con này, nhưng bên ngoài vẫn bày ra vẻ mặt oan ức.
"Lê tiểu thư, cô nói tôi làm tổn thương Tiểu Bao, lương tâm cô không đau sao, người chân chính tổn thương Tiểu Bao là cô, đúng không?"
Cố Mạn Mạn khóc lóc, chất vấn Lê Vãn Ca: "Điều Tiểu Bao sợ chính là khi cô kết hôn với Thừa Huyền thì sẽ sinh em bé, sẽ không cần cậu bé nữa, nếu tôi kết hôn với Thừa Huyền thì tôi sẽ cả đời không sinh em bé, tôi sẽ xem Tiểu Bao như con ruột của mình, cô có thể làm được u?"
"..."
Lê Văn Ca nắm chặt tay, không có cách nào đáp lại.
Nếu như bây giờ cô nói trái với lương tâm minh, đợi đến khi cô mang thai thì sẽ không ngóc đầu lên được.
"Ha ha, không trả lời được đúng không?"
Cuối cùng, Cố Mạn Mạn cũng đoạt lại quyền chủ động, tiếp tục nói: "Vậy mục đích cô tiếp cận Thừa Huyền không phải vì gả cho anh ấy, sinh con cho anh ấy, sau đó thuận lý thành chương (*) có được Mộ thị à? Nhưng tôi lại không giống, tôi thật lòng yêu Thừa Huyền, tôi có thể không sinh em bé, cũng không muốn cổ phần Mộ thị, thậm chí tôi có thể vì mả Lương mà hiến một quả thận, cô có thể làm được sao?"
(*) Chuyện xảy ra một mạch, không có bất kỳ thứ gì cản trở
Lê Văn Ca tiếp tục im lặng.
Ở phương diện này, cô xác thực không cố gắng bằng Cố Man Man.
Đích xác mà nói, cô không có liều mình như Cố Mạn Mạn.
"Tôi yêu Thừa Huyền, mà cô cũng yêu Thừa Huyền, nên cô có tư cách gì trách tôi tổn thương Tiểu Bao, ngay cả khi cô có xem cậu bé là con ruột, thì ngay cả lời hứa không sinh em bé cô cũng làm không được!"
Cố Mạn Mạn kích động nói.
"Cố Mạn Mạn, cô thật lợi hại, tôi cam bái hạ phong (*), hãy cầu nguyện cô đừng rơi vào trong tay tôi, nếu không thì tôi sẽ như hôm nay, tiếp tục giết chết cô!"
(*) chịu thua
Lê Vãn Ca cười lạnh, ôm quyền với cô ta, xoay người rời đi.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không có ý nghĩa gì, chỉ sẽ biển thành quần chúng xem vị ảnh hậu đoạt giải oscar này.
"Lê Lạc An, cô đứng lại đó cho tôi!"
Mộ Thừa Huyền buông Cố Mạn Mạn trong lòng ra, một lòng đuổi theo Lê Văn Ca.
Lê Vãn Ca giống như mắt mù tai điếc, tiếp tục đi về phía trước.
Cô cảm thấy tất cả đều là trò cười, quả hoang đường, cuối cùng cô cũng không phải là đối thủ của loại người như Cố Man Man.
Bởi vì cô không có mặt dày được như vậy, làm không được dạng người không có điểm giới hạn này.
Đau đầu quá, cái thế giới bẩn thỉu này khiến cô buồn nôn!
"Lê Lạc An, tôi ra lệnh cho cô đứng lại!"
Mộ Thừa Huyền bị dáng vẻ ngạo mạn này của cô chọc giân, vươn tay nắm lấy tay cô.
Vừa mới nắm lấy, mới phát hiện ra cơ thể cô nóng như thế, cả cơ thể giống như là con diều đã không còn gió thổi nữa, liền bắt đầu nhẹ nhàng rơi xuống.
"Lê Lạc An!"
Mộ Thừa Huyền đo được cả người cô, giọng nói từ tức giận chuyển thành lo lắng.
Lê Vãn Ca không trả lời lại, rơi vào hôn mê.
Khi tỉnh lại, đã không biết đã qua mấy ngày rồi.
Mở mắt ra, toàn là màu trắng.
Trần nhà được điêu khắc rất tinh xảo, không giống như ở bệnh viện, cũng không giống như ở phòng của Mộ Thừa Huyền.
Cho nên... Đây là đâu?
Lê Văn Ca mềm nhũn cả người, cố gắng ngồi dậy, quan sát xung quanh.
Đây