Lê Vãn Ca về trễ hơn kế hoạch đã định ra một tuần, thong dong từ New York trở lại Thành Bắc.
Trong một tuần này, ban ngày cô tham gia các buổi phỏng vấn, talk show, show thời trang... Ban đêm thì đợi đến khi mọi người đều ngủ liền chạy đến bệnh viện thăm Hân Hân.
Lê Cảnh Hàng cảm thấy rất kỳ lạ, ngồi ở khoang hạng nhất trở về, hỏi Lê Vân Ca ở vị trí cạnh cửa sổ: "Tôi cảm thấy gần đây cô rất không bình thường."
Lê Văn Ca nhìn mây trắng bên ngoài cửa sổ, quay đầu lại, cười như không cười, hỏi: "Không bình thường chỗ nào?"
"Không phải ngay từ đầu cô đã kháng cự việc nổi tiếng hay sao, sợ mình quá nổi tiếng, nên khi tôi sắp xếp rồi thông báo cho cô, thì cô cũng có nhiều thì làm bấy nhiêu, hận không thể bị phong sát, sao ở New York mấy ngày, cô lại phối hợp như vậy rồi, liều mạng đến mức khiến tôi muốn ban cho cô cái tên "Tam Nương Liều Mạng" (*)."
(*) Tam Nương trong truyện Thủy Hử, cô là người liều mạng nhất trong các cuộc chiến
"Vậy không phải tôi rất hiểu chuyện sao, tôi đã nhận rõ thân phận của mình, tôi chính là một người của công chúng, là hồn của công chúng, người của công chúng đều là người trên người!"
Lê Vãn Ca nói, nhịn không được còn hát lên, bộ dáng không tim không phổi.
Lê Cảnh Hàng nhịn không được đánh cô một cái, giọng điệu trầm trọng nói: "Nghiêm túc một chút, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô, có phải cô gặp phải chuyện gì, giống như... Đặc biệt là thiếu tiền, cần phải cố gắng kiếm tiền, hay là Mộ Thừa Huyền uy hiếp cô, ép cô nhất định phải cố gắng làm việc?"
"Nghĩ nhiều rồi."
Lê Văn Ca nhún vai, ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn đám mây trắng bay thành đoàn, khiến cô cảm thấy thật đơn thuần, cũng khiến cô cảm thấy bị kiềm chế.
Nét mặt của cô trở nên phức tạp hơn một chút, khế hỏi: "Lê đại thiếu gia, anh thấy mây dưới máy bay này xinh đẹp không?"
"Đẹp gì mà đẹp, cô đừng đổi chủ đề, nói thật cho tôi biết, có phải cô gặp rắc rối gì hay không?"
Hiện tại Lê Cảnh Hàng không có thời gian quan tâm mây mưa gi, hắn rất lo lắng cho tâm trạng của cô gái này.
Cô bé này cứ như vậy hoài nhất định là gặp rắc rối gì rồi.
Mặc dù thân là anh trai Vãn Ca, dựa trên đạo lý thì hắn. nên ước gì cô có thể thân bại thảm hại, nhưng hắn luôn cảm thấy... trên người phụ nữ này có cái gì đó khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm, cũng không đành lòng nhìn cô bị tổn thương.
"Tôi cảm thấy mây rất đẹp, nhưng đối với phi công mà nói thì mây là đồ vật rất đáng ghét, chỗ khô hạn, trông đợi đám mây mưa, chỗ mưa to mấy năm liên tục thì chỉ sợ tránh mây mưa không kịp..."
Lê Văn Ca nói đến đây, liền dùng lại, ý vị thâm trường nói: "Mấy ngày nay tôi đã hiểu rõ rồi, sự nổi tiếng này giống như những đám mây này, là con dao hai lưỡi, sử dụng không tốt, có lẽ sẽ khiến tôi rất chật vật, nhưng nếu sử dụng tốt, đó chính là vũ khí của tôi, có thể khiến tôi đánh đâu thắng đó!"
"Lời này của cô, trái lại có mấy phần đạo lý, vạn sự vạn vật đều có âm dương lưỡng cực, có tốt có xấu, phải xem nên sử dụng như thế nào..."
Lê Cảnh Hàng đồng ý gật đầu, lại nói tiếp: "Cho nên mấy ngày nay, cô liên tục tham gia mấy buổi phỏng vấn cấp cao kia là muốn lấy lại độ thiện cảm cô đã làm mất sao?"
"Hy vọng là không muộn!"
Lê Vãn Ca thở dài một hơi.
Cô trước đó quá hèn nhát, chỉ muốn điệu thấp, thấy chỉ cần "tránh" là sẽ an toàn.
Hiện tại xem ra, nếu bạn không muốn vào đời, cũng sẽ bị tình thế bắt buộc phải bước vào thôi, so với tránh né, chỉ bằng chủ động xuất kích.
Nếu có một ngày, bại lộ thân phận thật sự, hy vọng quả cân trong tay mình có thể đủ để đánh cược với Mộ Thừa Huyền.
"Muộn thì không muộn, chẳng qua tôi luôn cảm thấy, trên người cô đáng gánh vác cái gì đó, muốn chuẩn bị làm lớn một trận."
Lê Cảnh Hàng nhìn Lê Vãn Ca, sắc bén nói.
"Ha ha, đúng vậy, Lê đại thiếu gia muốn gia nhập, làm quân sư phụ giúp tôi không?"
"Tôi chỉ làm đúng chức vụ của mình."
Lê Cành Hàng nhếch miệng, bày ra vẻ mặt