Phản ứng của người ông đó như vậy, khiến Lê Văn Ca mừng rỡ, trong lòng dấy lên một tia hy vọng.
Cô nhìn thẳng vào mắt của anh ta, trực tiếp chất vấn: "Nhậm Hào, anh không có làm việc trái lương tâm thì sao lại chột dạ như vậy?"
"Sao cô biết tôi tên là Nhậm Hào, rốt cuộc các người là ai?"
"Tôi không chỉ biết anh tên là Nhậm Hào, tôi còn biết rất nhiều bí mật liên quan tới anh, tôi đoán chắc anh cũng không muốn để bạn gái anh nghe những bí mật này của anh đi?"
Lê Vãn Ca từng bước ép sát.
Nhậm Hào có thân hình cao lớn, hơi run nhẹ, chột dạ trên mặt càng lúc càng nhiều.
"Sáng sớm cô chạy tới phá tiệm tôi, không phải là muốn nói chuyện với tôi sao, đi, tôi có thể trò chuyện với cô!"
Sau khi Nhậm Hào nói xong, phân phó với nữ nhân viên kiêm bạn gái bên cạnh anh ta: "Em đi đóng cửa tiệm đi, đặt bảng dừng kinh doanh."
"Anh A Hào, rốt cuộc những người này là ai, dựa vào cái gì mà vì cô ấy mà chúng ta không mở cửa tiệm?"
Nữ nhân viên có chút không vui, ánh mắt đầy địch ý nhìn Lê Văn Ca.
"Bảo em là thì cứ làm đi!"
Nhậm Hào năm chặt tay, giọng nói có chút hung dữ.
"Anh... Tùy anh vậy, em cũng không thèm để ý đến anh nữa!"
Nữ nhân viên giậm chân một cái, tức giận rời đi.
Nhậm Hào bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình đi đóng cửa tiệm, treo bảng tạm dừng kinh doanh,
"Nhân viên này của anh tính tình cũng rất lớn nha!"
Kiều Tư Nam nhìn quanh quán cafe một vòng, cà lơ phất phơ ngồi trên ghế số pha, giống như cười mà không cười, trêu chọc.
"Tính tình lớn thì phạm pháp sao. Là bạn gái tôi thì tôi phải cưng chiều, cái này cũng không được sao?"
"Tính tình lớn đương nhiên không phạm pháp, anh muốn cưng chiều bạn gái như thế nào thì cũng là tự do của anh, chỉ là tôi tương đối tò mò, anh đều cưng chiều mỗi người bạn gái của anh hết hay sao?"
Kiều Tư Nam thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn thẳng nh, sắc bén hỏi.
"Hai người không phải là cảnh sát, có quyền gì mà hỏi tôi những vấn đề này, nếu thật sự là cảnh sát, tôi cũng không có nghĩa vụ phải khai báo tình cảm cá nhân với hai người."
Giọng điệu của Nhậm Hào rất không khách khí, ánh mắt đầy địch ý nhìn Kiều Tư Nam và Lê Văn Ca.
"Chính bởi vi chúng tôi không phải là cảnh sát, nên mới có thể trò chuyện với anh, tôi nghĩ anh cũng không hy vọng người đứng nói chuyện với anh bây giờ là cảnh sát đi."
Lê Vãn Ca ngồi đối diện Nhậm Hào, trong lời nói vô cùng ám chỉ.
Nhậm Hào củi đầu, tay đan xen nhau, không nói gì.
Sau khi Lê Vãn Ca và Kiều Tư Nam liếc nhìn nhau, Kiều Tư Nam lại hỏi người đàn ông: "Vậy bây giờ, anh có thể thành thật nói cho tôi biết anh có quen Cổ Thiên Thiên không?"
"Nếu như tôi không biết, các người cũng sẽ không tìm tới tôi, không phải sao?"
Nhậm Hào cười khổ một trận, ngẩng đầu nhìn về phía hai người.
Gương mặt vốn dĩ phải vô cùng đầy phấn chấn của tuổi trẻ, nhưng trên mặt anh ta lại xuất hiện sự tang thương, giống như người có tâm sự trong người.
"Vậy tôi không ngại mà trực tiếp hỏi thẳng, đêm mồng bảy tháng tám năm năm trước, anh ở đâu, anh có biết hôm đó xảy ra chuyện gì không?"
Lê Văn Ca không giữ được bình tĩnh, nắm chặt tay.
Cô hy vọng người đàn ông này có thể có chút lương tâm mà thừa nhận chính mình là hung thủ giết người, trả lại sự trong sạch cho cô!
"Tôi đương nhiên biết hôm đó xảy ra chuyện gì..."
Nhậm Hào dùng tay che mặt, dùng giọng nói nặng nề còn có chút nghẹn ngào nói: "Là lỗi của tôi, lúc ấy tôi không nên xúc động như vậy, nếu tôi còn chút tỉnh táo, kiên trì một chút nữa thì Thiên Thiên sẽ không phải chết, Thiên Thiên là do tôi hại chết!"
"Anh, anh thừa nhận Cố Thiên Thiên là do anh hại chết, anh giết cô ta, đúng không?"
Lê Văn Ca nghe anh ta nói, vô cùng kích động đứng lên.
Loại cảm giác hưng phấn khi được giải oan không thua gì cảm giác được trúng thưởng lớn.
Kiều Tư Nam lại vô cùng tỉnh táo, hắn giữ chặt cánh tay Lê Vãn Ca, bảo cô ngồi xuống, lại hỏi với Nhậm Hào đang lộ ra vẻ mặt hồi hận: "Lúc đó sao anh lại xúc động?"
"Bởi vì lúc đó tôi vì chuyện của đúa