Lê Vãn Ca cả kinh trong lòng, đầu tiên có chút hoang mang nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Cô nhìn Mộ Thừa Huyền, hỏi: "Chuyện tôi có biết hay không có quan trọng không?"
"Đương nhiên quan trọng.
Sau khi Mộ Thừa Huyền nặng nề nói xong, ánh mắt lại lạnh đi mấy phần, hỏi tiếp: "Nói cho tôi biết, lựa chọn của cô là như thế nào?"
"Lựa chọn mà Mộ tiên sinh nói là cái gì?"
Lê Văn Ca nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của hắn, giọng điệu không hề hoang mang, không kiêu ngạo cũng không tự ti, nói.
"Quý Minh Xuyên muốn lấy mạng của tôi, mà cô lại thân mật với ông ta như vậy, là muốn bảo vệ tôi hay là muốn giết tôi?"
Hắn hơi híp mắt, ánh mắt và lời nói đều sắc bén như vậy.
Hắn có thể cảm nhận được người phụ nữ trước mắt này hận hắn.
Nếu như hận hắn, vì sao còn bày mưu tính kế muốn mang thai con của hắn?
Lê Văn Ca cười khẽ một tiếng, nói: "Mộ tiên sinh, xin anh nhất định phải tin tưởng, mặc kệ tôi tiếp xúc Kiều Tư Nam hay là tìm Quý Minh Xuyên, thì tôi chỉ có một mục đích, đó chính là bảo vệ anh."
"Bảo vệ tôi?"
"Đúng vậy, bảo vệ anh."
Cô gật đầu, nói rất chân thành, không có chút do dự, cũng chẳng có chút chột dạ nào.
Đương nhiên cô muốn bảo vệ Mộ Thừa Huyền, it nhất... đến trước khi cô mang thai con của hắn.
Ánh mắt của Mộ Thừa Huyền rất phức tạp, vẫn luôn chăm chú nhìn Lê Văn Ca, giống như muốn dùng ánh mắt để nhìn thấu cô.
Một lúc lâu sau, bàn tay của hắn bóp chặt cằm của cô, ánh mắt lạnh băng, không có chút tình cảm nào, nói: "Vậy cô chứng minh cho tôi thấy đi."
"Đã biết, anh muốn gặp Quý Minh Xuyên."
Lê Văn Ca biết hắn muốn cái gì, cô gật đầu, nói: "Tôi sẽ nghĩ cách, nhanh chóng để Quý Minh Xuyên xuất hiện."
Mộ Thừa Huyền mỉm cười hài lòng, bàn tay đang bóp chặt hàm dưới của cô, bây giờ lại chuyển sang vuốt ve một cách mờ ảm, nói: "Tôi biết mà, cô là người phụ nữ rất hữu dụng."
Lê Văn Ca giống như một con mèo ngoan ngoãn, hoi nghiêng đầu, áp sát gương mặt trắng nõn, tinh xảo của mình vào hắn hơn một chút, nói: "Tôi đã chứng minh sự thật lòng của tôi đổi với anh, có phải anh cũng nên ban thưởng cho tôi chút thứ gì không?"
"Cô muốn thưởng cái gì?"
Mộ Thừa Huyền nhìn cô ngoan ngoãn, giọng nói lạnh lùng.
"Tôi muốn được thưởng cái gì, Mộ tổng rõ ràng nhất mà. "
Lê Vãn Ca thuận thế xà vào lòng hắn, dùng bàn tay hắn đặt trên bụng của mình, nói: "Vì bản thân có thể sinh con cho người đàn ông mình yêu, đó mới chính là thật lòng nhất của một người phụ nữ."
"Thật à?"
Mộ Thừa Huyền hơi nhíu mày, không có trả lời, cũng không từ chối, ý vị thâm trường nói: "Có đôi khi, sự thật lòng của phụ nữ rất đáng sợ."
Hắn cũng không cảm thấy cô sẽ thuận theo như biểu hiện bên ngoài của cô.
Bởi vì mỗi khi hắn cảm thấy cô rất ngoan ngoãn, nghe lời, thì cuối cùng cô lại không chút lưu tình cắn ngược lại hắn một cái, hoặc hung hăng cào hắn một cái.
Cho nên hắn sẽ không tùy tiện tin cô.
Mộ Thừa Huyền đi vừa đi, ba ngày liên trôi qua.
Lê Văn Ca một mặt vẫn duy trì nhân thiết là một ngôi sao đang lên chạy đủ loại quảng cáo, mặt khác lại nghĩ biện pháp khiến Quý Minh Xuyên xuất hiện.
Mặc kệ mục đích của Mộ Thừa Huyền là như thế nào, rõ ràng biết Quý Minh Xuyên muốn lấy mạng của hắn, hắn còn muốn gặp Quý Minh Xuyên.
Nhưng nếu bởi vì cô mà Quý Minh Xuyên đồng ý trò chuyện với Mộ Thừa Huyền, vậy thì ít nhiều gì Mộ Thừa Huyền cũng sẽ thả lỏng cảnh giác với cô hơn một chút đi?
Như vậy có lẽ hắn sẽ đồng ý để cô mang thai con của hắn.
Chỉ là, hành tung của điện chủ Võ Thần Điện trong truyền thuyết luôn thần bí, không phải loại chịu xuất hiện đơn giản như vậy.
Chính vì không dễ xuất hiện nên ngay cả Mộ Thừa Huyền luôn cao ngạo, tự đại, cũng phải ký thác hy vọng lên người cô.
Đáng tiếc, trong ba ngày này, một chút manh mối Lê Văn Ca cũng không có, không khỏi có chút nóng này.
Hiện tại cô đang ở trên chiếc xe MPV màu đen, đang chuẩn bị tham gia một show thời trang, vẫn luôn không yên lòng, vắt hết óc để suy nghĩ làm sao mới có thể tìm được Quý Minh Xuyên,
"Trạng thái của cô mấy hôm nay rất không thích hợp, buổi phỏng vấn hôm qua cô đã làm