Dừng, dừng, dừng!"
Lê Văn Ca bị xóc này đến mức chịu không được nữa rồi, lấy tay che miệng, người mặc áo đen A đang lái xe hô.
"Được, Lê tiểu thư, chúng ta dừng ở chỗ này.”
Người mặc áo đen B chỉ vào một bãi đất trống trước một nhà máy bị bỏ hoang, ra hiệu cho người áo đen A dùng chỗ đó.
Sau khi xe dừng lại, hai người đàn ông nhanh chóng xuống xe, mở cửa chỗ ngồi phía sau xe, đỡ Lê Văn Ca xuống xe.
"Lê tiểu thư, sao, lúc này chúng tôi diễn rất đạt, không có sơ hở gì chứ?"
Người mặc áo đen A thái độ ân cần hỏi Lê Văn Ca, vẻ mặt viết đầy ba chữ "cần được khen",
"Kỹ thuật diễn của chúng tôi khẳng định rất đạt tiêu chuẩn, cô thấy những người vừa nãy đều bị dọa thành dạng gì, đó là do tôi đóng vai phụ nhiều năm như vậy, đây là thời khắc tỏa sáng của kỹ thuật diễn!"
Người mặc áo đen khoanh tay, tạo ra dáng hắn cho là đẹp trai nhất, tràn đầy tự tin nói.
"Được, được, hay, hay, tôi thật sự rất phục các anh..."
Lê Vãn Ca ôm quyền với hai người, trực tiếp bị bọn họ đánh bại.
Trong đầu thầm chửi, rốt cuộc anh trai kiếm ở đâu ra hai tên, một tên thì thích đùa giỡn, một tên thì kỹ thuật diễn quá khoa trương.
Bắt cóc thì bắt cóc đi, một người đi khiêng một khẩu súng liên thanh, không thấy quá khoa trương sao?
Còn có, những cái lời kịch xấu hổ chết người đó là do ai ra vậy?
Còn có câu "giống như kỵ sĩ từ trên trời giáng xuống" nữa, xác định đây không phải là sân khấu diễn kịch chứ?
Chắc hẳn, cái kỹ thuật diễn tan nát như vậy, cũng chỉ có thể dỗ được đám fan hâm mộ đơn thần thôi, muốn dẫn được điện chủ Võ Thần Điện Quý Minh Xuyên ra thì cơ bản đúng là người say nói mớ.
Ài, kế hoạch hoàn mỹ đến đâu, nếu gặp phải đồng đội heo thì cũng chỉ có thể thất bại ê chề.
Lê Vãn Ca thở dài một hơi, đi đến nhà kho bỏ hoang phía trước.
Mặc kệ như thế nào thì kịch bản đã phát triển đến bước này, chờ đến tám giờ tối rồi nói tiếp!
"Lê tiểu thư, đợi chúng tôi với!"
Hai người mặc đồ đen, một trước một sau cùng đi tới.
Lê Văn Ca quay đầu, vẻ mặt ủ rũ nói: "Được rồi, không có chuyện của bọn anh nữa, bọn anh có thể trở về rồi!"
"Sao có thể được, nhà máy này cách xa nội thành, đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi, bình thường rất ít khi có người rới, một người phụ nữ như cô, còn là tân nữ thần quốc dân ở chỗ này, quá nguy hiểm. "
Người mặc áo đen A không yên lòng, nói.
Thẳng thắn mà nói, hắn cũng được xem là một fan hâm mộ nho nhỏ của Lê Vãn Ca, cho nên rất muốn ở cùng với nữ thần lâu một chút.
"Lê tiều thư, tôi thấy trời còn sớm, chúng ta có thể ở cùng nhau, thảo luận về một số vấn đề về diễn xuất đi..."
Người mặc áo đen B vẫn duy trì bộ dáng hắn cho là đẹp trai nhất, nói: "Tôi đóng vai phụ nhiều năm như vậy rồi, cũng đã diễn qua một số nhân vật có lời kịch, lần diễn cướp này, tôi đã dùng kỹ thuật diễn của Al Pacino, Al Pacino đó cô biết chứ, chính là nhân vật nam chính trong "Bố già", cũng là thần tượng của tôi, cô có phát hiện ra khi tôi thuyết minh nhân vật của tôi, cảm xúc nhân vật có mức độ tăng dần không..."
"Cái này tôi đồng ý, kỹ thuật diễn của A Cửu cậu rất tốt, đặc biệt là khi nói đến câu "tám giờ tối nay chính là ngày chết của nữ thần An An của các người đặc biệt hung hắn, nhưng câu "nhìn xem ai có bản lĩnh giống như kỵ sĩ từ trên trời giáng xuống" phía sau thì có chút không thỏa đáng, chủ yếu là hai từ "ky sĩ" kia dùng không tốt!"
Người mặc áo đen A tràn đầy phấn khởi thảo luận với người mặc áo đen B, cũng đưa ra lời chất vấn.
"Sao dùng kỵ sĩ không tốt, chẳng lẽ người đàn ông tới cứu
Lê tiểu thư không phải kỵ sĩ sao?"
Người mặc áo đen B tên là A Cửu, hất cầm lên, không phục đáp lại.
"Kỵ sĩ thật khó nghe, đổi thành "hoàng tử", giải cứu công chúa không phải là việc của hoàng tử sao, nữ thần An An chính là công chúa đang bỏ trốn của Disney, cần được hoàng tử đến giải cứu!"
"Thập Nguyệt, fan hâm mộ như cậu cũng quá buồn nôn đi, tên bắt cóc nào lại nói hoàng tử chứ, sợ mọi người không biết chúng ta đang diễn sao?"
A Cửu nổi da gà cả người, cảm khái trực nam theo đuổi thần