Không nghĩ tới, Mộ tổng lại khẩn trương như vậy, tôi..."
Lê Văn Ca làm nũng ôm mèo đen, đi đến trước mặt hắn, giống như yêu tinh cười như không cười, nói: "Đây chính là tình yêu chân chính nha, tôi cảm động quá đi!"
"Bớt tự mình đa tình đi, chẳng qua tôi sợ cây rụng tiền của tôi chạy mất thôi."
Thân hình Mộ Thừa Huyền thẳng tắp, ánh mắt kiêu ngạo, hất cằm lên, trở lại dáng vẻ ngạo kiều trước đây.
"Thừa nhận đi, anh đối với tôi là tình yêu chân chính, phải dũng cảm thể hiện ra, giống như con mèo đen này, vẫn luôn mặt dày dính lấy tôi, bây giờ không phải đã bắt được con sen tôi rồi à?"
Lê Văn Ca vừa không sợ chết trêu chọc, vừa vuốt lông con mèo đen trong lòng, càng vuốt càng thích, nhịn không được mà cọ mặt lên lông mèo.
"Cô cẩn thận một chút, mèo hoang không biết xuất hiện từ đâu, coi chừng bị cào, còn phải đi tim vắc-xin."
Mộ Thừa Huyền nhíu mày, thấp giọng nhắc nhở.
Người phụ nữ này có đôi khi giảo hoạt giống hồ ly, sâu không lường được, nhưng có đôi khi lại giống đứa bé, vô cùng ngây thơ, khiến người ta phải quan tâm.
"Thằng nhóc này thích tôi như vậy, sao nó lại cào tôi chứ, nó rất dịu dàng, ngoan ngoãn, sờ rất đã, anh sờ một cái thử xem..."
Lê Vân Ca bế mèo đen đến trước mặt Mộ Thừa Huyền, giật dây để Mộ Thừa Huyền kiểm tra.
"Bỏ ra!"
Mặt Mộ Thừa Huyền như phủ một tầng bằng, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.
"Sờ thử đi, lông rất mềm, mượt mà, ấm áp, sờ rất đã!"
"Tôi không thích mấy con lông lá như này!"
"Vi sao không thích?"
Lê Vãn Ca giống như nhân viên bán hàng da mặt dày, hỏi cho rõ cặn kẽ: "Là cảm thấy bọn nó bẩn, hay là phiền phức, còn chưa đủ đáng yêu?"
Cô không giống Mộ Thừa Huyền, từ nhỏ đến lớn đã thích mấy con vật nhỏ, đặc biệt là mèo, chó, thỏ,...
Cho nên rất biết trong đầu những người không thích động vật nhỏ nghĩ như thế nào.
"Đều không phải."
Mộ Thừa Huyền dừng một chút, nhìn chằm chằm Lê Văn Ca, rồi lại nhìn con mèo nhỏ trong tay một lát, nhàn nhạt nói: "Là cảm thấy bọn nó quá yếu ớt, sợ không cẩn thận sẽ bóp chết bọn nó."
"Vậy anh không thể nhẹ nhàng một chút sao, đối xử thô bạo với động vật nhỏ như thế, một chút tình yêu cũng không có..."
Lê Vãn Ca im lặng, không nói gì.
"Không thể "
Mộ Thừa Huyền trả lời rất thẳng thắn.
Lê Vãn Ca: "..."
Thằng nhóc này đúng là ý chí sắt đá mà, không chỉ bạc tình bạc nghĩa với cô, mà đối với mấy động vật đáng yêu cũng như vậy, giống như là một núi băng không có tình cảm.
Hù, không sờ thì không sờ, tự tôi sờ, ai hiếm lạ anh sờ.
Bầu không khí đang khó chịu, người Mộ Thừa Huyền áp giải A Cửu và Thập Nguyệt vừa mới rời đi đến,
Lê Vãn Ca thấy thể, liền trở nên khẩn trương.
Ở trong lòng chửi thầm, hai tên dở hơi này cũng quá gà rồi, đã sớm chạy như vậy rồi mà còn có thể bị bắt lại.
Nhưng mà, nghĩ lại thì đối phương là Mộ Thừa Huyền, thì có thể hiểu được.
"Mộ tổng, người đã dẫn đến rồi, ngài tính xử như thế nào?"
Giang Hải hơi khom người, cung kính hỏi Mộ Thừa Huyền.
"Bọn họ đã dám bắt cóc người phụ nữ của tôi ngay trước mặt mọi người, đó chính là không để Mộ Thừa Huyền tôi vào mắt, như thế thì..."
Mộ Thừa Huyền dùng một chút, dùng giọng bình tĩnh không dễ lay động, nói: "Chặt mỗi người một cách tay đi."
"A, chuyện này... thế này thì không được..."
Thập Nguyệt trực tiếp bị dọa sợ đến mức quỳ xuống không ngừng cầu xin: "Mộ tổng, bọn tôi chỉ đùa thôi, không có ý không xem anh ra gì, bọn tôi biết sai rồi, xin hãy tha cho bọn tôi một mạng đi, cầu xin anh, cầu xin anh!"
A Cửu không nói gì, nhưng chắc cũng rất sợ hãi, vẫn luôn dùng ánh mắt cầu cứu Lê Vấn Ca, nhưng vẫn không nói ra chân tướng.
Bởi vì bọn họ cũng không biết rõ, nếu như nói ra chân tướng, Mộ Thừa Huyền có thể giận lây sang Lê Vấn Ca hay không.
"Không chặt một cách tay cũng được, nhưng phải nói cho tôi biết ai sai khiến các người làm như vậy?"
Mộ Thừa Huyền bày ra vẻ mặt lạnh lùng cho hai người xem.
"Chuyện này... Chuyện này..."
Thập Nguyệt cần thận từng li từng tý nhìn Lê Văn Ca, rồi lại cúi gầm mặt xuống.
"Mộ tổng, không có ai bảo bọn tôi làm như vậy hết, là chủ ý của bọn tôi, bọn tôi cảm thấy đùa vui, còn súng kia là súng đồ chơi, bọn tôi cũng không có làm Lê tiểu thư