"Tại sao lại muốn gọi là Đoàn Tử, có chuyện xưa gì sao?"
Lê Vãn Ca ép mình phải tỉnh táo, thăm dò ngược lại.
"Cô thật sự muốn biết?"
Hắn nhìn cô, thờ vuốt lưng con mèo nhỏ, cười như không cười.
"Đương nhiên rồi, đây chính là mèo của tôi, đặt tên nó là gì, thì tôi khẳng định phải quan tâm một chút chứ."
"Vậy tôi nói, không cho phép cô suy nghĩ lung tung."
Ảnh mặt Mộ Thừa Huyền trở nên thâm trầm, phức tạp, chậm rãi nói: "Người vợ đã chết của tôi có một con mèo nuôi từ nhỏ đến lớn, có tên là Đoàn Tử."
Lê Vãn Ca hơi sững sờ, đột nhiên cảm thấy tất cả đều trở nên châm biếm, cô mim môi đỏ mọng, cười lạnh, hỏi hắn: "Đem mèo của tôi ra thay thể mèo của người vợ đã mất của anh, Mộ tiên sinh là muốn mượn con mèo để hoài niệm con mèo Đoàn Tử kia hay là chủ nhân con mèo?"
"Đều có."
Gương mặt anh tuấn của Mộ Thừa Huyền mang theo một biểu hiện không để cho người khác nhìn thấu.
"..."
Lê Văn Ca kinh ngạc nhìn hắn, triệt để không nói ra lời.
Thính lực của cô xuất hiện vấn đề sao, Mộ Thừa Huyền vậy mà nói là hoài niệm cô... Cái này thì xem như xong đi, lại còn hoài niệm mèo của cô nữa?
Mức độ quỷ dị này đâu chỉ dừng lại ở mức độ Mặt Trời mọc đăng Tây... Chuyện này phải như Mặt Trời từ trên trời rớt xuống mới đúng.
Còn chưa kịp cảm khác, câu nói tiếp theo của hắn xem chút nữa khiến Lê Vãn Ca kinh sợ đến mức tròng mắt rơi ra ngoài.
"Mặc kệ là mèo hay là cô ấy, đều có rất nhiều điều khiến tôi tiếc nuối, chỉ tiếc... thời gian không quay ngược trở lại."
Giọng nói Mộ Thừa Huyền rất nhẹ, giống như đang lẩm bẩm, thản nhiên nói.
"Tiếc nuối?"
Lê Vãn Ca không ức chế được mà giọng nói hú lên, giống như là đang nghe được từ nào rất đáng sợ vậy.
Chuyện này. Loại núi băng lớn vạn năm bạc tình bạc nghĩa, có ý chí sắt đó, vậy mà cũng có lúc tiếc nuối à, còn là đối với người hắn ghét nhất nữa chứ.
Khó tránh khỏi có chút kỳ quái, cũng quá doa người đi!
Xe chạy êm đềm trong màn đêm, cuối cùng dừng sát gara ngầm vịnh Tú Thủy.
Lê Vãn Ca ôm mèo vào trong lòng, phất tay với Mộ Thừa Huyền ở bên cạnh, nói: "Đã không còn sớm nữa, anh nhanh chóng trở về đi, miễn cho mẹ và vợ tương lai của anh chờ đến sốt ruột."
Hiển nhiên cô cho rằng hắn chỉ tiễn cô đến dưới lầu, dù sao hắn rất ít khi qua đêm ở chỗ này.
"Ai nói với cô là tôi phải đi về?"
Mộ Thừa Huyền vứt cho Lê Vân Ca vẻ mặt lãnh đạm, đôi chân dài bước xuống xe, nói: "Đêm nay ngủ ở đây."
"Sao anh có thể ngủ chỗ này chứ, anh mà ngủ chỗ này, thì không phải mẹ anh và vợ tương lai của anh liên hợp lại chém tôi à... Hơn nữa, xem như mẹ anh và vợ tương lai anh không chém anh thì Tiểu Bao cũng sẽ lo lắng cho anh, anh vẫn nhanh chóng về đi, đại lão à!"
Một tay Lê Vãn Ca ôm mèo, một tay đẩy hắn một cái.
Cô đã mệt chết đi được, ước gì tôn đại phật này nhanh chóng biến mất, mới có thể nhẹ nhõm được.
Hay tay Mộ Thừa Huyền đút vào túi, giống như một ngọn núi lớn, đứng im ở chỗ đó, ánh mắt sắc bén nhìn cô, cười lạnh, nói: "Vội vàng đuổi tôi đi như vậy, chẳng lẽ trong nhà giấu gian phu à?"
"Tôi... Tôi làm gì có chứ!"
Giấu đàn ông, sao cô dám chứ, thể thì ngày chết không còn xa lắm!
"Luôn miệng nói đối với tôi là một tấm chân tình, nhưng hành động, cử chỉ lại rất ghét bỏ tôi, cô yêu tôi như thế sao?"
"Trời ơi, có khi nào tôi ghét bỏ anh đâu."
Lê Vãn Ca nhìn hắn, khóc không ra nước mắt.
Hôm nay Mộ Thừa Huyền cũng quá không bình thường đi, bình thường cao lãnh, ngạo kiều, đi chỗ nào cũng là núi băng nghiêm túc, thận trọng, sao lại giống cô vợ nhỏ ăn giấm chua vậy, nói trong nói ngoài vẫn đầy mùi chua!
"Không phải yêu nhau thực lòng thì nên thời thời khắc khắc dính lấy nhau, rất khó chia lìa là, cô thì trái lại... còn ước gì tôi nhanh chóng đi về tìm những người phụ nữ khác, đấy không phải cô chột dạ thì chính là ghét bo."
Mộ Thừa Huyền vừa nói, vừa đi đến bên cạnh cô, khí tràng cường đại, không lạnh thấu xương giống lúc trước mà lại có cảm giác mập mờ bao trùm người.
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, đại lão, anh muốn ngủ ở chỗ này, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, lần này thì