"Như vậy đã có thể sinh em bé rồi sao?"
Mộ Tiểu Bao nháy mắt, cái hiểu cái không suy nghĩ, đột nhiên vui vẻ nhảy lên, đẩy Mộ Thừa Huyền về phía Lê Văn Ca.
"Daddy cố lên, nhanh đi ngủ với mami đi, như vậy thì Tiểu Bao cũng lập tức có em trai rồi."
Lê Vãn Ca xấu hổ đến cong chân, xém chút là là chạy khỏi biệt thự rồi.
Cô nhịn không được mà thấp giọng chửi bậy với hắn: "Đều do anh, ở trước mặt con nít mà nói bậy cái gì đó, nếu Tiểu Bao học thói xấu, anh đúng là đầu sỏ gây họa mà!"
Mộ Thừa Huyền không trả lời Lê Vãn Ca, mà nghi ngờ nhìn Mộ Tiểu Bao, hỏi: "Con xác định muốn có em trai sao?"
Quái lạ, thằng nhóc này, không phải vì chuyện này mà giận dỗi với bọn họ sao?
"Xác định, Tiểu Bao muốn có em trai chơi cùng Tiểu Bao."
Mộ Tiểu Bao gật đầu, trả lời rất nghiêm túc.
"Vì sao đột nhiên nghĩ thông rồi?"
"Bởi vì..."
Mộ Tiểu Bao vừa định nói ra lại nhìn thấy Lê Vãn Ca liền nhớ tới phải giữ bí mật của bọn họ.
Đây là bí mật của cậu bé với mẹ Lê, nhất định phải giữ kín.
"Bởi vì Tiểu Bao lớn rồi, Tiểu Bao đã là cậu bé lớn năm tuổi, Tiểu Bao có thể làm anh trai!"
"Có quỷ mới tin con."
Mộ Thừa Huyền tức giận nói.
Tính tình con trai mình như thế nào thì hắn là người hiểu rõ nhất.
Tiểu Bao tuyệt đối không phải người tùy tiện thỏa hiệp, nhất định là Lê Vãn Ca đã nói gì với cậu bé.
Sau khi Mộ Thừa Huyền đợi Tiểu Bao đi ngủ xong, dắt Lê Vãn Ca đi về phòng ngủ kế bên.
"Anh làm gì vậy, tôi đau!"
Lực đạo của hắn có chút lớn, Lê Vãn Ca gần như là bị hắn kéo vào phòng.
Cô xoa cổ tay bị nắm đến đỏ của mình, không biết con hổ lớn này có tính tình thất thường này sao lại nổi điên nữa rồi.
"Thành thật khai báo, cô nói cái gì với con trai tôi?"
Thân hình Mộ Thừa Huyền cao lớn, bức Lê Vãn Ca đến trong một góc xó xinh, từ trên cao nhìn xuống, chất vấn.
Ánh sáng căn phòng màu vàng nóng, rất ấm.
Cơ thể người đàn ông giống như ngọn núi, còn giống như một bóng ma bảo trùm lấy Lê Vãn Ca, khiến cô khẩn trương, cũng khiến cô cảm thấy ngạt thở.
"Nói cái gì là nói cái gì, tôi nghe không hiểu là anh đang nói cái gì cả."
Lê Vãn Ca sửa sang lại đầu tóc của mình, bắt đầu giả bộ hồ đồ.
"Sao con trai tôi lại đột nhiên đổi tính, đồng ý chuyện tôi sinh con với cô?"
"Anh không nghe thấy sao, cậu bé lớn rồi, trưởng thành rồi, đương nhiên sẽ nghĩ thông suốt mọi chuyện."
"Cô đừng có nói chuyện mơ hồ!"
Hai bàn tay Mộ Thừa Huyền ép hai cánh tay đang phản kháng của Lê Văn Ca lên vách tường, giọng nói vừa lạnh lẽo vừa sắc bén: "Cô đừng nói với tôi là trưởng thành thì chỉ là chuyện trong một, hai tiếng đồng hồ."
Hắn còn nhớ, một, hai tiếng trước, Mộ Tiểu Bao còn vì chuyện không muốn hắn sinh con với Lê Vãn Ca mà bày ra bộ dáng con nít tới thời kỳ phản nghịch đâu.
"Tại sao trưởng thành không phải là chuyện trong một, hai tiếng đồng hồ, có đôi khi trưởng thành chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi. "
Lê Vãn Ca cười lạnh trả lời.
Như là năm đó, hắn nhẫn tâm cướp đi Tiểu Bao mà cô đã mang thai mười tháng đi, thời khắc đó cô cũng đã trưởng thành rồi.
Không còn là Lê Vãn Ca mà trong đầu chỉ còn biết yêu hắn bằng tất cả tấm lòng nữa rồi!
Mộ Thừa Huyền bị thái độ cà lơ phất phơ của Lê Vãn Ca chọc giận, bàn tay dời xuống cổ cô, bóp lấy không nặng không nhę, hung dữ nói: "Tôi cảnh cáo cô, đừng đánh chủ ý xấu lên người con trai tôi, cô biết nó quan trong với tôi biết bao nhiêu mà!"
"Yên tâm đi, tôi tổn thương tất cả người trong thiên hạ cũng sẽ không tổn thương Tiểu Bao, tình yêu tôi đối với Tiểu Bao không kém hơn anh."
Lê Vãn Ca không sợ mà nhìn thẳng vào mắt Mộ Thừa Huyền, ánh mắt sắc bén, nói tiếp: "Bởi vì tôi yêu nó, nó cũng yêu tôi, đương nhiên sẽ không bài xích chuyện tôi sinh em bé."
Mộ Thừa Huyền lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Lê Văn Ca, nhìn một lúc lâu.
Hiển nhiên, hắn không hài lòng câu trả lời của cô, nhưng cuối cùng cũng không có truy xét