Lê Vãn Ca hơi ngẩn ra, trên mặt bày ra vẻ mặt bối rối.
"Không... Không sai, tôi đã đồng ý với ông, muốn giúp ông lấy mạng của anh ấy, nhưng không phải là bây giờ."
Cô ngẩng đầu nhìn Quý Minh Xuyên, vứt bỏ tôn nghiêm, cầu xin ông ta: "Quý đại lão, xem như tôi cầu ông, lần này, tạm thời tha cho mạng chó của Mộ Thừa Huyền, đợi thời cơ chín muồi, không cần ông tôi là người đầu tiên lấy mạng chó của anh ấy."
Thấy Mộ Thừa Huyền vừa mới đồng ý cho cô một đứa bé, Tiểu Bao cũng rất hiểu chuyện, không có căn cản nữa, chỉ tiếc là ngay lập tức cô chưa thể thành công mang thai được.
Mặc dù bảo thù thì rất sảng khoái, nhưng cứu được con gái mới là điều quan trọng nhất, cô nhất định không thể thất bại trong gang tấc ở thời điểm này.
"Hừ, hiện tại thời cơ còn chưa đủ chín à?"
Quý Minh Xuyên có chút phẫn nộ nâng cằm Lê Vãn Ca lên, ánh mắt sắc bén, nhìn gương mặt tinh xảo hoàn mỹ của cô, nói: "Tôi thấy không phải thời cơ chưa chín mà là cô cơ bản không nghĩ giết cậu ta, từ đầu tới cuối, cô chỉ là đang trì hoãn thời gian mà thôi, xem tôi là kẻ ngu mà trêu đùa đúng không?"
"Tôi thật sự không có lừa ông, đối với người đàn ông kia, tôi chỉ có hận mà thôi, không nhiều hơn ông mà cũng không ít hơn ông đâu."
"Nói thật dễ nghe, vậy tại sao cơ hội báo thù tốt như vậy mà cô không lợi dụng, lại còn cầu xin tha cho cậu ta..."
Lực ngón tay của Quý Minh Xuyên lại tăng thêm một chút, giống như muốn bóp nát cô vậy.
Cuộc đời ông ta ghét nhất là bị người khác lừa, đặc biệt là người mà ông ta thực lòng xem như là bạn bè, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi chưa từng gặp ai lại cầu tình thay kẻ thù của mình!"
"Lý do riêng tư, không tiện để lộ."
Lê Vãn Ca nhịn đau, đau đến mức nước mắt cũng chảy ra, tỏ vẻ rất kiên quyết, nói: "Mặc kệ ông tin hay không, tôi thật sự hận anh ấy, cũng hận mức muốn giết anh ấy ngay lập tức."
"Nếu tôi nhất định phải giết cậu ta thì sao?"
"Quý điện chủ là chiến thần trăm năm mới gặp một lần, ngài muốn lấy mạng ai thì dễ như trở bàn tay, cho nên ngài nhất định sẽ không lợi dụng lúc người ta khó khăn mà ra tay, như vậy thì không phù hợp với phong cách của ngài..."
Lê Vãn Ca hít sâu một hơi, im lặng nắm chặt tay thành quyền, quyết tâm phải chết, nói với ông ta: "Nhưng nếu như ngài thật sự phải chấm dứt tánh mạng của anh ấy trong lúc này, vậy thì tôi cũng chỉ có thể đứng về một phía, liều chết bảo vệ anh ấy."
Cô biết, đắc tội Quý Minh Xuyên thì sẽ không nhận được kết cục tốt, hơn nữa còn vì người đàn ông chó chết Mộ Thừa Huyền này nữa, cô càng sẽ thua thiệt lớn hơn nữa.
Nhưng dưới tình huống trước mắt, cô không có sự lựa chọn nào hết.
Thật đáng tiếc, đùi to họ Quý này ở ngay trước mắt cô mà cô lại không có cơ hội ôm lấy...
"Ha ha, nhìn không ra, tình cảm của cô đối với Mộ Thừa Huyền lại sâu như vậy, sâu đến mức lấy mạng mình ra bảo vệ cậu ta, chỉ là cô có biết cô đang bảo vệ loại người nào hay không, cô có biết vì sao Quý Minh Xuyên tôi lại hao tổn tâm sức để giết cậu ta hay không?"
"Tôi không biết rốt cuộc Mộ Thừa Huyền là người như thế nào, tôi chỉ biết là hiện tại anh ấy đối với tôi là một người rất lạnh lùng, rất vô tình, cũng vô cùng độc ác, không có thời khắc nào mà tôi lại không muốn giết anh ấy, tôi tin giữa anh ấy và ông cũng có mối thâm cừu đại hận, nếu không thì ông sẽ không quyết tâm giết anh ấy như vậy."
"Cô sai rồi."
Quý Minh Xuyên buông Lê Vãn Ca ra, cười phức tạp, nói: "Tôi và cậu ta không có ân oán nào, chỉ là Võ Thần Điện giết người, một là không vì tiền tài, hai là không vì quyền thế, chỉ vì đạo nghĩa. Mộ Thừa Huyền cậu ta làm chuyện ác quá nhiều, đã chạm tới giới hạn nhẫn nhịn của Võ Thần Điện tôi, đương nhiên là phải thay trời hành đạo."
"Làm chuyện ác quá nhiều..."
Trong lòng Lê Văn Ca cũng rất hoang mang.
Theo cô biết, mặc dù Mộ Thừa Huyền đối với cô máu lạnh vô tình, nhưng cũng không tính là người xấu xa tội ác ngập trời như vậy, rốt cuộc là đã làm chuyện gì khiến thiên hạ điều căm ghét, dẫn tới Võ Thần Điện luôn thần thần bí bỉ cũng phải xuống núi thay trời hành đạo?
"Nếu như cô biết, người cô muốn bảo vệ là một người có hai tay đều