Lê Vãn Ca không nghĩ tới hắn sẽ hôn cô, nhất thời trừng lớn hai mắt, hoảng hồn.
Quá kỳ lạ, không phải hắn hận cô sao?
Đã hận rồi thì vì sao lại hôn? . truyện xuyên nhanh
"A!"
Trong thời khắc trăm mối không có cách giải, bờ môi rõ ràng bị hắn hung hăng cắn một cái, khiến cô đau đến mức kêu to.
"Lúc hôn không được phép không chuyên tâm."
Ngón tay dài của Mộ Thừa Huyền nâng cằm của cô lên, giọng điệu bá đạo ra lệnh.
Nói xong, hắn hôn cô nhiệt tình.
Động tác phản kháng của Lê Vãn Ca rất kịch liệt, vành mắt đỏ lên, quát hắn: "Mộ Thừa Huyền, anh điên rồi sao, chúng ta đều hận đối phương như vậy, vì sao còn làm chuyện buồn nôn như vậy?"
Nếu như thân phận của cô còn chưa bại lộ, cô còn có thể chịu đựng sự buồn nôn này, cùng hắn gặp dịp thì chơi.
Nhưng bây giờ, hắn đã vạch trần cô, cô không có cách nào xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, tiếp tục thân mật da thịt với hắn.
Mỗi lần hắn động vào cô, đều giống như là đang bóc vết sẹo của cô ra, cố ý nhục mà cô, cô thật sự không thể chịu đựng được!
"Ha ha, người phụ nữ khẩu thị tâm phi này, miệng thì nói chuyện này buồn nôn, trước đó khi câu dẫn tôi, lại lớn mật hơn bất kỳ kẻ nào khác, cô hận tôi như vậy, lại cử nói phải sinh con cho tôi, hiện tại tôi thỏa mãn cô, cô trái lại lại thận trọng, già mồm hay không già mồm?
Mộ Thừa Huyền đè cô xuống ghế sofa, bàn tay vẫn luôn đặt ở hai cổ tay cô, từ trên nhìn xuống cô, giọng nói lạnh như băng.
Vốn dĩ hắn muốn nhục nhã cô, muốn hung hăng giẫm tôn nghiêm của cô dưới chân.
Nhưng Lê Vãn Ca nghe hắn nói xong, trái lại không phản kháng nữa, bình tĩnh rất nhiều không nói, thậm chí còn chủ động ôm lấy cổ hắn, nói: "Mộ đại tổng tài nói đúng, quả thực là tôi làm kiêu quả rồi, đêm xuân đáng giá nghìn vàng, tôi sẽ không thận trọng nữa."
Hận thì hận, buồn nôn thì buồn nôn.
Người đàn ông này trái lại khiến cô hoàn toàn tỉnh táo lai.
Trước mắt, chuyện quan trọng nhất là nhanh chóng mang thai con của hắn, ân oán gì đều có thể để qua một bên trước.
"Mộ tổng, là anh muốn thỏa mãn tôi, tôi đã chuẩn bị xong rồi, ngài nói được thì phải làm được nha!"
Lê Vãn Ca nở nụ cười quyến rũ, nhắm mắt lại, bày ra tư thái "mặc cho người hưởng thụ".
Mộ Thừa Huyền thấy thế, lại như gặp quỷ, hung hăng đẩy cô ra.
"Loại người phụ nữ như cô thật đúng là khiến cho tôi buồn nôn, tôi sẽ không đụng vào cô nữa."
Hắn nói xong, nhanh chóng từ sofa đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng, mặc tây trang lên.
"Lúc này Mộ tống đã đi rồi sao, không sợ chân trước anh vừa rời đi, chân sau tôi liền chạy mất dạng à?"
Lê Vãn Ca vẫn dùng tư thế quyến rũ nằm trên ghế sofa, nhìn người đàn ông cao lớn, nhẹ giọng hỏi.
Cô không thể tin được hắn vậy mà lại dễ dàng bỏ qua cho cô.
Chẳng lẽ thời gian thật sự hóa tan cừu hận sao?
Phải biết rằng năm năm trước, hắn hận cô đến mức không thể băm cô ra làm trăm mảnh.
Nếu như thời gian thật sự hóa tan được hận thù, vậy vì sao nỗi hận cô đối với hắn lại càng ngày càng sâu?
"Bỏ trốn mất dạng?"
Mộ Thừa Huyền đi tới cửa, chậm rãi xoay người lại, cao ngạo nhìn Lê Vãn Ca, cười nói: "Cô co thể bỏ trốn mất dạng, chỉ là nếu cô dám trốn, thì đời này cũng đừng nghĩ sẽ nhìn thấy được tb, anh trai tốt của cô sẽ vì sự tùy hứng của cô mà trả nợ."
"Mộ Thừa Huyền, anh thật hèn hạ!"
Lê Văn Ca đột nhiên từ sofa đứng lên, kích động quát thảo hắn: "Tôi cảnh cáo anh không được tổn thương anh ấy, dù sao anh ấy cũng từng là anh em tốt nhất của anh, những năm này anh hại anh ấy còn chưa đủ thảm à?"
"Chuyện này thì phải nhìn xem biểu hiện của cô như thế nào."
"Anh..."
Lê Vãn Ca nắm chặt tay, đau khổ cúi đầu, cảm thấy giống như mình rơi vào trong vòng xoáy vô hạn, giọng nói nghẹn ngào: "Đã bao nhiêu năm rồi, anh vẫn thích dùng cách này để khống chế tôi sao, anh không cảm thấy chán sao?"
"Chỉ cần đối tượng là cô, tôi vĩnh viễn không cảm thấy chán."
Mộ Thừa Huyền cười tà ác, mở cửa đi ra ngoài.
Bởi vì đối tượng là Lê Vãn Ca, cho nên chiêu này mãi mãi sẽ hữu dụng.
Người phụ nữ nực cười này, mặc kệ là lúc trước hay là hiện tại thì đều có cùng một đức hạnh.
Rõ ràng bản thân yếu ớt đến ngay cả mình còn không bảo vệ được, vẫn còn ngây thơ muốn bảo vệ tất cả mọi người...
Sau khi