"Cô nói cái gì?"
Sắc mặt của Lương Ngọc Nghi đột nhiên thay đổi, sao cũng không nghĩ tới Lê Vãn Ca sẽ yêu cầu như vậy.
Không cần tiền, không cần danh tiếng, vậy mà lại muốn một đứa bé không có bất kỳ liên quan gì đến cô, đây là sao?
"Ha ha, đùa một chút thôi, Mộ phu nhân cũng đừng xem là thật."
Lê Vãn Ca cười lạnh, nói: "Bà muốn tôi rời khỏi Mộ Thừa Huyền đúng không, không có vấn đề gì, hiện tại tôi liền có thể rời đi."
"Cô thật sự đồng ý rời đi?"
Lê Văn Ca sảng khoái như vậy, khiến Lương Ngọc Nghi có chút ngoài ý muốn, truy hỏi: "Chẳng lẽ cô thật sự không cần cái gì?"
"Thứ tôi muốn, chưa chắc Mộ phu nhân cho nổi, tôi cần gì phải lãng phí thời gian chứ, chỉ là nếu như Mộ tiên sinh truy cứu tới cùng, ngài có thể đứng ra, thay tôi nói một, hai câu, tôi luôn vô cùng cảm kích rồi."
Sau khi Lê Vãn Ca nói xong, hành lý gì cũng không thèm thu dọn, chỉ ôm mình Đoàn Tử, rời khỏi vịnh Tú Thủy.
Ha ha, dù sao thân phận của cô cũng bại lộ rồi, đang lo không có cách nào thoát thân, Lương Ngọc Nghi đột nhiên nhảy ra muốn đuổi cô đi, vậy thì cô chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh".
Đến lúc Mộ Thừa Huyền nổi điên, cô chỉ cần đây người mẹ tôn quý này của hắn ra thì xong rồi...
Lê Vãn Ca vừa mới ra khỏi vịnh Tủ Thủy, liền bị một chiếc xe Jeep chặn đường.
"Lê tiểu thư, cô muốn đi chỗ nào?"
Người trên ghế lái, quay cửa sổ xe xuống, giống như cười mà không phải cười nhìn cô.
"Anh là ai?"
Lê Vãn Ca bày ra vẻ mặt phòng bị nhìn người đàn ông.
"Tôi là một trong những cận vệ của Mộ tiên sinh, cô gọi tôi là Tả Ương là được."
"Tả Ương?"
Lê Vân Ca hơi nhíu mày, nói: "Tôi biết anh, và những đồng nghiệp kia, là tứ đại hộ pháp trong truyền thuyết của Mộ Thừa Huyền, các anh rất lợi hại, đã phá được công kích của Võ Thần Điện, còn khiến đồ đệ đắc ý nhất của Quý Minh Xuyên bị thương nặng..."
"Chị dâu đúng là chị dâu, không chỉ có gương mặt, còn có đầu óc, không giống những người phụ nữ tiếp cận Mộ lão đại khác, chỉ có bề ngoài xinh đẹp, trong đầu lại không có cái gì."
"Anh đừng nịnh bợ tôi, tôi và Mộ lão đại nhà các anh là kẻ thù của nhau, có bản lĩnh này, anh không bằng nói thẳng, anh đột nhiên xuất hiện, cản đường đi của tôi là có ý gì, phải là trùng hợp gặp được chứ?"
Giọng nói của Lê Vãn Ca vô cùng lạnh lùng.
Cô không có ý gì với Tả Ương, chỉ tiếc anh ta là người của Mộ Thừa Huyền, cho nên cô chỉ có thể "hận không kịp phòng".
"Đương nhiên không phải là trùng hợp gặp được, tôi phụng mệnh của Mộ lão đại, đặc biệt đợi ngài ở chỗ này."
"Đợi tôi?"
"Chính xác mà nói, ngài cũng có thể hiểu thành, tôi nhận mệnh lệnh của Mộ lão đại, đặc biệt đến bảo vệ ngài, bởi vì tình huống hiện giờ của ngài rất nguy hiểm."
Tả Ương nghiêm túc nói.
Lê Văn Ca khinh thường đến tận chân trời, yên lặng nói: "Tôi có thể có nguy hiểm gì, nguy hiểm lớn nhất của tôi chính là Mộ lão đại nhà các anh."
"Chị dâu thật biết nói đùa."
"Tôi không có nói đùa, tôi đang trần thuật sự thật, Mộ lão đại nhà các anh, chính là chó dại, đang âm mưu cắn người linh tinh, các anh phải nhốt anh ấy lại, thì tôi sẽ an toàn."
"Được, tôi và đồng nghiệp của tôi nhất định sẽ nhốt Mộ lão đại lại, tuyệt đối không để cho anh ấy cắn ngài loạn."
Tà Ương tủm tỉm cười, một chút cũng không thèm tức giận.
Thẳng thắn mà nói, tứ đại hộ pháp bọn họ đều là những người có tính cách nóng nẩy, nếu đổi thành người khác dám vô lễ với Mộ Thừa Huyền như vậy, đã sớm mất mạng rồi.
Nhưng Tả Ương đối mặt với Lê Văn Ca, không hiểu sao lại có ấn tưởng rất tốt, bất luận Lê Văn Ca cuồng vọng vô lễ như thế nào, cũng không có cách nào tức giận với cô.
"Anh xác định, anh thật sự là bảo tiêu của Mộ Thừa Huyền?"
Lê Văn Ca rất kinh ngạc, nếu như cô sỉ nhục Mộ Thừa Huyền như vậy, vì sao cấp dưới của Mộ Thừa Huyền còn nói chuyện dễ nghe như thế, cái này không khoa học nha!
"Chín xác trăm phần trăm."
"Vậy lúc này, không phải anh nên thời thời khắc khắc ở bên cạnh Mộ Thừa Huyền, bảo vệ an toàn cho anh ấy sao, tình báo của tôi cho biết, hiện tại Quý Minh Xuyên rất tức giận, muốn