"Đúng vậy, nếu như thân phận của tôi còn chưa bại lộ, đại khái sẽ mang thai con của anh ấy, đáng tiếc, cuối cùng vẫn là tính toán không tường tận, bàn nào cũng thua!"
Lê Vãn Ca không ý thức được cảm xúc Kiều Tư Nam đang dần dần tức giận, còn đắm chìm trong thế giới của mình.
"Đáng tiếc?"
Sắc mặt Kiều Tư Nam trở nên rất khó coi, lạnh lùng nói: "Thiệt thòi cho tôi mấy ngay vẫn luôn lo lắng cho cô, sợ tên biến thái kia sẽ xuống tay độc ác với cô nên gọi điện mật báo cho cô trước, lại bị cô cúp máy, còn luôn theo dõi cô tới chỗ này, còn phá hỏng thiết bị phòng cháy của nhà trẻ, giúp cô thoát thân, nghĩ là rốt cuộc tôi cũng có thể giải cứu được cô rồi, kết quả là tự tôi đa tình, không chỉ không giúp được cô, xem ra còn cản trở cô và tên biến thái kia nối lại tinh xưa, đúng không?"
"Thi ra trước đó anh gọi cho tôi là vì muốn mật bảo cho tôi sao?"
Lê Văn Ca hơi kinh ngạc nhìn Kiều Tư Nam, trong lòng càng cảm động thêm,
"Điều tôi làm đầu tiên sau khi nhận được tin tức Mộ Thừa Huyền muốn giám định ADN cô một lần nữa, liền biết phân thận của cô có thể sẽ bị bại lộ, tôi không ngừng gọi điện cho cô, nhưng vẫn không gọi được cho cô, tôi nghĩ cô xảy ra chuyện, trong đêm vội vàng ngồi máy bay hon mười tiếng từ châu Úc trở về, lại nghe được giọng nói ghét bỏ, không kiên nhẫn của cô. "
"Kiều Tư Nam, xin lỗi, tình hình lúc đó rất phức tạp, tôi sợ Mộ Thừa Huyền lại nghi ngờ tôi, nên chỉ có thể vắng vẻ anh, sao biết tâm cơ thằng nhóc đó thâm trầm, thực ra lúc đó đã nhìn thấy tôi như vậy chứ."
Cho tới bây giờ, Lê Vãn Ca mới sâu sắc ý thức được, mặc kệ là kỹ thuật diễn... Mộ Thừa Huyền vậy mà còn điêu luyện hơn cô gấp một vạn lần,
Rõ ràng biết thân phận của cô, còn có thể tỉnh bơ ở bên cạnh cô, xem cô như đồ ngốc, ân cần lấy lòng hắn, nhất định sẽ cảm thấy rất sảng khoái, cảm giác ưu việt khi nghiền ép được trí thông minh của cô sao?
"Cô đừng xin lỗi tôi, bất luận cô lựa chọn như thế nào, tôi đều sẽ không can thiệp, chỉ hy vọng, cô sẽ không giẫm lên vết xe đổ, tôi nghĩ cô hiểu rõ người đàn ông này nguy hiểm hơn bất kỳ ai, sâu không lường được..."
Sau khi Kiều Tư Nam nói đến đây, hít một hơi thật sâu, nắm chặt nắm đấm, cố gắng khống chế cảm xúc sắp bùng nổ của mình, cắn răng nói: "Tôi không biết anh ta cho cô uống thuốc mê gì mà cô lại luôn khăng khăng với anh ta, còn muốn gả cho anh ta, hơn nữa còn muốn sinh con cho anh ta nữa, sự bất hạnh này, tâm tình tức giận khi cô không tranh, sắp bức điên tôi rồi, thậm chí tôi còn muốn cho cô một bạt tai, để cho cô tỉnh lại một chút, cô có hiểu không?"
"Ha ha, đừng nói là anh muốn cho tôi bạt tai, bản thân tôi cũng muốn cho tôi một bạt tai, mỗi lần nghĩ lại bộ dáng phải liếm mặt để cho anh ấy vui lòng, tôi lại phải chịu đựng sự buồn nôn và thù hận trong đáy lòng, hận đến mức không thể cắn lưỡi tự sát, nhưng mà..."
Lê Vãn Ca lắc đầu, gương mặt xinh đẹp, mang sự bất lực khi đối mặt với số mạng, cười khổ, nói: "Nhiều khi, tôi không có lựa chọn."
"Vận mệnh nắm giữ trên tay của bản thân mình, có gì mà không thể lựa chọn?"
Kiều Tư Nam nhìn bộ dáng nhận mệnh của Lê Vãn Ca, vừa đau lòng, vừa không hiểu, truy hỏi: "Có phải cô có nỗi khổ tâm gì hay không, cô nói cho tôi biết, tôi và cô cùng nhau giải quyết, trên đời này không có bức tường nào mà không vượt qua được, lúc trước tôi không có lựa chọn đứng về phía cô, là sai lầm lớn nhất tôi phạm phải, lần này tôi nhất định sẽ không để cho cô tự mình chiến đấu đâu!"
"Kiều Tư Nam, anh là người tốt, cảm ơn anh đã đối xử tốt với tôi như vậy, nhưng chuyện này anh thật sự không giúp được tôi, tôi cũng không muốn kéo anh vào, hôm nay anh giúp tôi thoát thân, tôi đã vô cùng cảm kích rồi, còn lại... anh đừng nhúng tay vào."
Từ đầu đến cuối, đều là chuyện của hai người Mộ Thừa Huyền và cô, cô không muốn kéo Kiều Tư Nam vô tội vào vòng xoáy này.
"Tiểu Bao, bye bye chủ Kiều đi, chúng ta phải đi rồi!"
Lê Vãn Ca ôm Tiểu Bao càng chặt hơn một chút, nói với cậu bé.
"Bye bye