"Nếu như anh cảm thấy bối rối, hãy đi lang thang với em, nếu như anh đã từng bị thương, cũng đừng tùy tiện tuyệt vọng... Phá vỡ sinh hoạt giả dối để giấc mộng bay lượn..."
Giọng hát của Lê Vãn Ca du dương uyển chuyện, giống như dòng suối nhỏ chảy róc rách trong ngày xuân, sạch sẽ ảo diệu.
Vốn dĩ quán cafe còn đang hò hét ầm ĩ, một lúc liền trở nên im lắng.
Ánh đèn chiếu vào trên người Lê Vãn Ca, cô giống như là nữ thần hoàn mỹ, được mọi người ngước lên ngắm nhìn.
Tiếng bass cùng ghita xen lẫn nhịp trống nhẹ nhàng, phối hợp với Lê Văn Ca đến mức thiên y vô phùng.
Từ lúc mới bắt đầu là khẽ hát, sau đó là bộc phát, phát tiết cảm xúc, phản kháng với số mệnh, trực tiếp khiến toàn cành bùng nổ.
Mộ Thừa Huyền nhíu mày, không vui gấp máy tính lại.
Hắn không thích ồn ào, hiện tại động tĩnh dưới lầu quá lớn, hắn không nhịn được nữa.
Tức giận lao ra cửa, bỏ vẻ muốn đại sát tứ phương, khi nhìn thấy Lê Vãn Ca liền biến thành kinh diễm.
Dưới ảnh đèn soi chiếu, Lê Vãn Ca nhắm mắt lại tận tình ca hát, rõ ràng người đang ở chỗ rất ồn ào, nhưng lại giống một tinh linh lạc vào thế giới loài người, sạch sẽ hư ảo.
Mộ Thừa Huyền nắm chặt tay, sự rung động sâu tận đáy mắt.
Không thể không thừa nhận, giờ khắc này, hắn rung động vì cô rồi.
Từ trước đến giờ, hắn không biết người phụ nữ hát dễ nghe như vậy!
"Hoan hộ! Hoan Hộ! Hoan hô!"
Hát xong một ca khúc, Lê Vãn Ca hát đến niềm vui tràn đầy, đám người được nghe thỏa thích, tiếng thét chói tai cùng tiếng vỗ tay, xém chút nữa là làm sụp nóc phòng.
Lúc trước, Lê Vãn Ca chịu danh xưng "cô gái xấu nhất Thành Bắc", đừng nói đến ca hát, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Bây giờ, trong mắt mọi người lại là nữ thần hoàn mỹ chiếu sáng lấp lánh.
Lê Vãn Ca lúc trước và Lê Văn Ca hiện tại, trừ gen ra thì hình như cái gì cũng không giống.
Nghĩ tới đây, không hiểu sao trái tim Mộ Thừa Huyền trở nên hoàng hốt!
"Vân Ca, không nghĩ tới, đã không hát lâu như vậy rồi, mà tài ca hát của cậu không lui bước, trái lại càng tăng thêm chất lượng, càng nghe càng có cảm giác có chuyện xưa..."
Cung Bội Bội cầm dùi trống, giọng nói đầy kích động.
"Tiếng hát của cậu rất hay, bây giờ tớ còn cảm thấy linh hồn tớ chưa trở về đây."
Thanh Phong đeo ghita, giọng nói thâm trầm.
"Thanh Phong, Doris chúng ta khó có được ngày tụ họp, cậu đừng trầm trọng như vậy chứ, nếu không Vãn Ca lại chạy mất!"
Tiểu Vũ nửa đùa nửa cảnh cáo nói.
Không khó để nhin ra, Lê Văn Ca là chủ xướng, tuyệt đối là nhân vật linh hồn của ban nhạc Doris.
Cô ở, Doris tồn tại.
Cô đi, Doris giải tán.
"Có thẻ lần nữa hợp tác với mọi người hát Phi Điều, tớ rất hạnh phúc!"
Lê Vãn Ca mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, trong mắt lại ánh nước mắt.
"Phi Điều" là ca khúc thành danh của ban nhạc Doris, lời là cô viết, nhạc là Thanh Phong phổ, rất có ý nghĩa với bốn người bọn họ.
"Nữ thần, cô hát rất hay, hy vọng bó hoa này tặng đi không quá muộn."
Lê Vãn Ca đang trò chuyện với đám người Cung Bội Bội, một đóa hoa đưa tới trước mặt cô.
"A..."
Nếu là fan hâm mộ bình thường thì cũng thôi đi.
Lê Vãn Ca nhìn thấy rõ người tặng sau bó hoa, liên ngơ ngác tại chỗ, không biết nên phản ứng như thế nào.
"Trai đẹp này, là fan già của Doris chúng tôi sao, sao biết Vãn Ca nhà chúng tôi thích hoa hướng dương nhất?"
Cung Bội Bội bày ra vẻ mặt hoa si nhìn chằm chằm người tặng hoa.
Thầm nghĩ, hôm này quán cafe cô ấy gặp vận gì vậy, sao có hai vị trai đẹp tới liên tiếp thể kia, mà còn là loại trai đẹp cực phẩm nữa chứ.
"Tôi đương nhiên biết Vãn Ca thích hoa hướng dương nhất, bởi vì tôi vĩnh viễn là fan trung thành của cô ấy, tôi đã thích cô ấy từ lâu rồi, bó hoa này tôi cũng nên đưa từ sớm."
Mặc dù Kiều Tư Nam trả lời Cung Bội Bội, nhưng ánh mắt sáng rực lại luôn nhìn Lê Vãn Ca, một giây cũng không dời.
Giống như vừa mới dời khỏi một cái, người phụ nữ trước mặt hắn sẽ biến mất vậy.
"Kiều Tư Nam, anh đến chỗ này làm cái gi?"
Lê Văn Ca ju xìu hỏi hắn.
Trong ngày hôm nay, đã phát sinh ra