Phụ Nữ Khác
Lê Văn Ca lúc về tới căn nhà phía xa thì đã mệt mỏi vô cùng.
Căn phòng cũ rách tản ra mùi ẩm mốc. Vừa mở cửa ra thì gián chuột chạy trốn dưới chân.
Vẻ mặt cô rất điểm tĩnh, thậm chí chuẩn xác mà dẫm. chết mấy con gián.
Những cái này đối với cô mà nói đều là chuyện nhỏ.
Điều duy nhất không nhịn được là ở đây không có điện nước.
Thật đúng là... nơi chó cũng không thèm ở!
Cô dùng đèn pin của điện thoại, mò mẫm bò lên giường, trong lòng hỗn loạn.
Lời nói đó của Mộ Thừa Huyền rốt cuộc có ý gi chú?
Anh không phải thật sự vì một cái nơ bướm nhỏ mà
phát hiện ra cô được nhỉ?
Nghĩ mãi, quả thực quá buồn ngủ rồi, mí mắt đánh nhau bất tri bất giác mà ngủ say.
Trong mê man giống như nghe thấy của "lạch cạch" một tiếng, có người mở cửa đi vào.
"Ai?"
Mượn ánh sáng yêu ớt, cô nhìn thấy bên giường mơ hồ có một bóng người, liền bị dọa chết khiếp.
Nhiều năm nay, Mộ thị cũng chua có tin đồn ma quỷ gì
mà!
Một giây sau, cổ của cô bị bóng người đó hung dữ bóp
chặt.
"Con đàn bà mặt dày, lại dám câu dẫn đàn ông của tôi, tôi phải bóp chết cô, dù sao cô chết ở đây, cũng không ai hỏi. Cô đi chết đi!"
Thanh âm dữ tợn, mang theo mấy phần điên cuồng.
"Cố Mạn Mạn!"
Lê Vãn Ca nghe ra được giọng nói của cô ta, hai tay nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay cô ta, liều mạng phản kháng.
Cố Mạn Mạn rất dùng lực, giống như muốn bẻ gãy cổ của cô vậy, không cho cô chút cơ hội nào.
Mặt Lê Vãn Ca đỏ bừng, không thể hô hấp, gần như sắp tới bên bờ cõi chết.
Chỉ là đến cuối cùng cô vẫn gắng sức, đẩy Cố Mạn
Man ra.
"Khụ khụ khụ!"
Cô cuối cùng cũng có thể hô hấp, cô xoa xoa cần cổ, khó tin mà nhìn vào cô ta: "Cô điên rồi sao, muốn làm kẻ giết người à!"
"Kẻ giết người thì có sao, kẻ nào dám cướp người đàn ông của tôi, tôi liều mạng với kẻ đó!"
Cô ta sau khi đỏ mắt nói xong, đột nhiên cười lạnh mà nhìn về phía Lê Văn Ca, nói sâu xa: "Không phải cô đã đọc báo rồi sao? Mộ thiếu phu nhân trước không phải cũng là một kẻ giết người sao, Mộ Thừa Huyền... chính là có ma lực như vậy!"
"Cô di di."
Lê Vãn Ca chỉ hướng của mà lạnh lùng nói.
Cố Mạn Mạn này đúng là kẻ điên, cô không thèm lãng phí thời gian với kẻ điên.
"Cảm giác tắc thở không hề dễ chịu, đúng không?"
Cố Mạn Mạn lại không có ý muốn đi. Cổ ta đứng trước mặt Lê Vãn Ca, hung dữ cảnh báo: "Đây chỉ là một món khai vị tôi cho cô. Thông minh thì sớm cút đi, vị trí thiếu phu nhân của Mộ gia không phải là loại hàng như cô có thể với tới. Cô tưởng... quả thận đó của tôi là tặng miễn phí sao?"
"Ha ha, đúng là thảm thương thật!"
Lê Vãn Ca lúc trước cảm thấy Cố Mạn Mạn rất đáng ghét, bây giờ chỉ cảm thấy cô ta rất đáng thương.
Mộ Thừa Huyền rốt cuộc là thần tiên phương nào chứ, ép điên hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác.
Lê Văn Ca của trước đây rất yêu rất yêu anh, yêu đến mức mất cả tôn nghiêm, yêu đến mức biến thành một tên ngốc.
Rất may bản thân đã tỉnh ngộ lại, nếu không thì cũng là một trong số đó.
"Tôi thảm thương?"
Cố Mạn Mạn cười, vẻ mặt đắc ý: "So với phòng êm nệm ấm của tôi thì cái nơi rách nát mà chó cũng không thèm ở này của cô mới đáng thương đi. Có lẽ tôi thật sự không nên để cô vào mắt, nếu Thừa Huyền quan tâm tới cô thì sao anh ấy nỡ để cô ngủ ở chuồng chó chứ?"
"Không sai, bây giờ tôi ngủ nơi mà chó cũng không thèm ở, có điều tôi dám đảm bảo không lâu sau tôi sẽ
ngủ bên cạnh Mộ Thừa Huyền, còn cô..."
Lê Vãn Ca cong môi, nắm lấy cổ áo Cố Mạn Mạn, nhả từng chữ: "Tôi sẽ khiến cô ngoan ngoãn thu dọn hành lý. Từ đâu tới thì cút về đó!"
"Cô... cô dám!"
Cố Mạn Mạn tức đến run cả người, dung dữ gio tay lên
muốn tát Lê Vãn Ca.
"Mộ tiên sinh, sao anh lại tới rồi?"
Cô nhìn về phía sau cô ta,