Mắt thấy môi của Lê Văn Ca sắp dính lên môi Lê Cảnh Hàng.
Tất cả mọi người đều nín thở.
Chờ đợi bước tiếp theo.
Nhưng cửa phòng bao lại đột nhiên bị đẩy ra.
"Người phụ nữ của tôi, ai dám động!"
Thanh âm này rất đột ngột, lại rất bá đạo,
Lê Vân Ca ngần ra, Lê Cảnh Hàng cũng mở mắt ra.
"Kiều Tư nam, anh tới làm gi?
Mặt của Mộ Thừa Huyền rất lạnh, đặc biệt là ánh mắt, mang theo ý vị giương cung bạt kiếm!
"Người phụ nữ của tôi sắp bị các người ức hiếp chết rồi, tôi còn không tới thi quả không đáng mặt đàn ông rồi!"
Hai tay Kiều Tư Nam đút túi, bộ dáng cà lơ phất phơ đi tới trước mặt anh, rót cho mình một ly rượu, ngửa đầu uống cạn.
"Rượu ngon như vậy, Mộ tổng cũng không mời tôi một ngụm, đúng là không nghĩa khi gì cà!"
"Kiều Tư Nam, chú ý từ ngữ của anh, cái gì mà "người phụ nữ của tôi",
Lê tiểu thư là người phụ nữ của Mộ tổng chúng tôi, anh đây là đang gây
chuyện!"
Tên công tử bột đó hung dữ mà nói với Kiều Tư Nam.
Bắc Thành dù rất lớn, nhưng thế lực tính đi tính lại thì cũng chỉ có hai phe
Một phe là Mộ Thừa Huyền, một là Kiều Tư Nam, hai người đầu đá nhau nhiều năm, nhưng cũng không phân thắng bại.
Người trong phòng bao tất nhiên đều thuộc phe của Mộ Thừa Huyền, nhìn Kiều Tư Nam như kẻ xâm lược.
"Lễ tiểu thư là người phụ nữ của ai, đàn ông chúng nói thì không tính, phải để chính Lê tiểu thư nói mới được, đúng không?"
Kiều Tư Nam nói xong, quay đầu nhìn Lê Văn Ca, nhếch mày xấu xa với cô.
Lê Văn Ca liền thở phào một hơi, cười với anh.
Dù cô rất không muốn có quá nhiều giao tình với Kiều Tư Nam, nhưng hôm nay nếu không phải là anh đến kịp thời, thi cô cũng không biết nên thu dọn tàn cuộc thế nào,
Nụ cười của cô khiến sắc mặt Mộ Thủa Huyền cảng khó coi,
Từ lúc nào mà hai người này lại thân như vậy, đến bước liếc mày đua
tình rồi?
"Lễ tiểu thư, nể tinh tôi nhiều lần anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, tốt xấu gi cũng tỏ ý kiến chử!"
Kiều Tư Nam nói với cô.
"Tôi..."
Cô cắn cắn môi, dè dặt mà nhìn Mộ Thừa Huyền.
"Tuần theo lựa chọn trong tim cô, tôi sẽ không ép cô."
Mộ Thừa Huyền nhấp ngụm rượu, khuôn mặt lạnh lùng không nhìn ra được cảm xúc gì.
Đúng... anh không ép tôi nhưng là sẽ chỉnh chết tôi!
Lê Văn Ca âm thầm mắng chửi trong lòng.
Cô nhìn Kiều Tu Nam, dùng ngữ khi rất lạnh lùng mà nói: "Kiều gia, chuyện tôi có mị lực này, tất cả mọi người đều biết, vì vậy lần anh hùng cứu mỹ nhân này của anh chỉ là hành vi của cả nhân anh, không liên quan tới tôi. Tôi từ trước đến nay đều là người của Mộ tiên sinh, vẫn là mời anh chủ ý mức độ trong lời nói, nếu không Mộ tiên sinh mà không vui thì người chịu khổ là tôi."
Xin lỗi, Kiều Tư Nam, lúc này chỉ có thể lựa chọn làm hại anh rồi.
Lê Văn Ca thầm nói với anh một câu xin lỗi trong lòng.
Lời này của cô đã giữ đủ thể diện cho Mộ Thừa Huyền.
Đảm người đó cũng a dua, bắt đầu tâng bốc Mộ Thừa Huyền.
"Mộ tổng chính là Mộ tổng, mị lực này đúng là không phải là giả mà." "Lễ tiểu thư quyết một lòng với anh ta như vậy, đúng là tình yêu chân chính mà!"
Tất cả mọi người đều cho rằng Kiều Tư Nam sẽ tức giận vì xấu hổ.
Vì cái này cũng mất mặt quả rồi!
Nhưng anh vẫn nở nụ cười tà dị, ánh mắt nhìn Lê Văn Ca thậm chí câng ái muội hơn.
"Trái tim của Lê tiểu thư, đúng là tàn nhẫn quá, báo ơn người như vậy
sao? Có điều trùng hợp quá, Kiều Tù Nam tôi chỉ thích phụ nữ thành
that."
Anh bước đến trước mặt Lê Văn Ca, môi mỏng dán lên bên tai cô, tà mị nói: "Bây giờ cô không phải là người của tôi thì không sao cả, sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện mà thừa nhận, cô là người phụ nữ của tôi."
Lời này chỉ có hai người họ biết.
Nhưng hiểu quả thì lại càng gây ra sóng gió hơn là công khai cho mọi người biết.
Sắc mặt Mộ Thừa Huyền càng lúc càng khó coi, nói với Lê Văn Ca: "Nếu như hai người đã thân mật như vậy, tôi cũng không bận tâm mà thành toàn cho, dù sao phụ nữ của tôi rất nhiều, thiếu cô cũng không
sao."