"Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ ham hư vinh mà thôi, cậu không cần phải xem cô ta như thần vậy!"
Mộ Thừa Huyền hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt xem thường.
Lê Lạc An dù có đặc biệt hơn những người phụ nữ khác, nhưng nói cho cùng cũng không có khác biệt gi so với bọn họ, còn không phải vì tiền tài danh lợi?
"Cho dù cô ta làm việc cho ai thì từ lúc cô ta câu dẫn tôi thi đổi phương đã thua rồi."
Khóe miệng anh nở một nụ cười tự tin mà chắc nịch: "Dựa vào cô ta, cũng có thể hủy hoại Mộ Thị? Cậu có làm quá việc lên rồi không?"
Trên thế giới này còn chưa có người phụ nữ nào có ảnh hưởng quá lớn với anh.
Cho dù là Cổ Thiên Thiên mà anh yêu sâu đậm năm xưa.
"Anh cả, có tự tin là chuyện tổt, nhưng quả tự tin thì dễ bị lật, vị Lê tiểu thư này nếu chỉ muốn làm chị dâu em thì em hai tay hoan nghênh, nhưng trực giác mách bảo em, cô ta không chỉ muốn làm chị dâu em.
Mộ Thừa Phong vẫn cảm thấy không yên tâm.
Dù anh cũng biết anh trai bạc tình bạc nghĩa của anh vẫn luôn không hứng thú với phụ nữ.
Nhiều năm như vậy rồi cũng chỉ động lòng với Cổ Thiên Thiên.
Nhưng nghĩ kĩ lại, năm đó cho dù là Cố Thiên Thiên cũng không khiến anh trai "đầu óc choáng váng mất phương hưởng" như vậy.
Bỏ hết công việc, chạy đi bệnh viện làm người đàn ông ấm áp thì thôi, lại còn vi việc tranh giành ghen tuông mà dùng cách ngốc nghếch đó để đánh bại bảo thủ Kiều Tư Nam, căn bản chính là bị ma nhập rồi!
Mộ Thừa Phong lúc đầu còn thấy Lê Lạc An rất giống với người chị dâu
đã chết của anh, thậm chí luôn nghi ngờ cô có phải chính là chị dâu
không.
Bây giờ xem ra hoàn toàn không thể nào.
Toàn thế giới đều biết, chị dâu trước của anh tự ti xấu hổ thế nào, nói một câu với đàn ông cũng sẽ đỏ mặt, chỉ một lòng một dạ yêu anh trai anh yêu đến mức không có chút tôn nghiêm nào, yêu đến mức mất cả tính mạng, sao có thể có bản lĩnh đó, khiển cho người đàn ông khỏ thu phục như anh trai anh mê như điều đổ.
"Anh, nghe em khuyên một câu, cách xa vị Lễ tiểu thư đó một chút, đừng tìm cô ta nữa, em có dự cảm, cô ta sẽ là kiếp nạn của anh."
Mộ Thừa Phong dùng vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có nói với Mộ
Thừa Huyền.
"Chuyện của tôi, cậu không cần nhúng tay, ra ngoài!"
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng nói.
Lúc gần tối, thư kí đưa một thư mời tới.
"Mộ tổng, Kiều tiên sinh tối nay tổ chức buổi tiệc từ thiện, nhờ người gửi thư mời tới, ngài có muốn tham gia không?"
"Kiều Tư Nam?"
Anh chau mày.
Giang Hải nói, Kiều Tư Nam hôm đó cũng tới sân bay, cùng mất tích với Lê Văn Ca, hai người này không phải là ở cùng nhau chứ?
"Tham gia!"
Anh nắm chặt tay lại, nói với thư kỳ.
Người phụ nữ đáng chết, nếu thật sự dám cho anh leo cây mà chạy đi tìm Kiều Tư Nam, anh nhất định sẽ giết chết cô!
Đêm tiệc từ thiện vào lúc tám giờ, khách sạn Quân Hảo.
Nhân vật tiếng tăm nhất Bắc Thành, lớn như quan lớn giới chính trị, nhỏ như ngôi sao, thiên kim tiểu thư đều tham gia.
Phòng tiệc trang trí sang trọng, quần áo là lượt, yến tiệc linh đình.
Khách mời tay nâng ly rượu, tụ hai tụ ba, thấp giọng nói chuyện, bầu
không khí hòa hợp.
Lúc Mộ Thừa Huyền xuất hiện, bầu không khí liền ngưng tụ, tất cả mọi người đều thần kinh căng chặt.
Ai cũng không ngờ, yến tiệc do Kiều Tư Nam tổ chức, Mộ Thừa Huyền
sẽ xuất hiện.
Mộ Thị và Kiều Thị không phải là kẻ thủ sao?
"Đây không phải là bữa tiệc của Kiều nhị gia sao, Mộ Thừa Huyền sao lại tới?"
"Nghe nói công xưởng của Kiều gia chính là do Mộ Thị tìm người làm nổ..."
"Hai người sẽ không đánh nhau chứ? Hay lắm, hay lắm!"
Mọi người bàn tán ồn ào, trong lời nói không giấu nổi về hưng phấn.
Kiều Tư Nam vốn đang nói chuyện vui vẻ với chính khách, thấy Mộ Thừa Huyền tới, cũng có chút bất ngờ.
Anh cầm ly sam banh, đi về phia Mộ Thừa Huyền, thân thiện đưa qua: "Không ngờ Mộ tổng thật sự đồng ý nể mặt... Xem ra, sức mạnh của từ thiện quả nhiên mạnh mẽ."
"Người đâu?"
Mộ Thừa Huyền không nhận lấy ly sâm banh của anh, hỏi thẳng.
"Mộ tổng là ý gi? Tôi