Vành mắt Lê Vãn Ca liền đỏ lên, nước mắt tràn đầy uất ức, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp của cô, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
"Diễn cái bộ dạng bạch liên hoa này cho ai xem, là chê tôi tát cô không đủ mạnh sao?"
Tôn Hiểu Hiểu kiêu căng hống hách đã quen, khí thế hùng hổ mà vuốt ống áo lên, muốn tát Lê Vãn Ca nữa.
Chỉ là cổ tay cô ta đột nhiên bị một lực đạo nặng nề bắt lấy.
"Náo loạn đủ chưa?"
Tôn Hiểu Hiểu quay đầu đối diện với khuôn mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng đó của Mộ Thừa Huyền, liền bị dọa cho hồn bay phách lạc.
Không những không kiêu căng mà cũng không hống hách nữa.
"Thừa… Thừa Huyền, sao anh lại ra đây?"
"Cút ngay!"
Khuôn mặt lạnh lùng, thanh âm lạnh lẽo, giống như một ngọn núi băng lớn vạn năm tỏa ra khí lạnh âm u của anh khiến người ta sợ hãi.
"Thừa Huyền, anh hiểu lầm rồi, là cô ta…"
"Cùng một lời nói, tôi không muốn nói lần thứ hai."
Anh càng tăng thêm ý tứ ra lệnh.
Tôn Hiểu Hiểu biết tính cách của anh, cũng không tiện dây dưa, chỉ đành bực bội rời đi.
Trước khi đi, cô ta hung dữ trừng mắt với Lê Vãn Ca đang ngồi dưới đất một cái, thấp giọng uy hiếp: "Cô đợi đó cho tôi!"
Lê Vãn Ca vẫn là bộ dạng đáng thương vô tội đó, thậm chí còn co rút về sau một chút, giống như một con thỏ trắng nhỏ bị dọa sợ.
Mấy năm nay cô học được một đạo lý, cô gái biết khóc thì vận khí sẽ không tệ!
"Người cũng đã đi rồi, cô còn muốn ngồi trên đất bao lâu?"
Mộ Thừa Huyền hai tay đút túi quần, dùng tư thế cao cao tại thượng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
Lê Vãn Ca cắn môi, nở nụ cười đơn thuần vô tội với anh: "Mộ tổng, chân tôi tê rồi, anhcó thể kéo tôi dậy không?"
Nói xong cô vươn tay ra với anh.
Một giây sau bàn tay lớn của Mộ Thừa Huyền nắm chặt lấy tay cô, kéo nhẹ một cái liền dễ dàng kéo cô vào lòng.
Sự thân mật đột ngột khiến Lê Vãn Ca loạn xạ.
Hơi thở của anh, nhiệt độ của anh, thậm chí hương nước hoa nhàn nhạt tỏa ra từ người anh vẫn mê hoặc cô như lúc trước.
"Mộ tổng…"
Cô có chút không thoải mái, muốn thoát ra.
"Nếu như đã tới câu dẫn tôi, tốc độ như vậy không phải vừa, đúng ý cô sao?"
Bờ vai rắn rỏi của anh càng ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, môi mỏng ở bên tai cô, nhả ra câu chữ nóng hổi.
"Mộ tổng, anh đúng là biết nói đùa."
Lê Vãn Ca khéo léo đẩy anh ra, vuốt tóc xõa ra sau tai, cố ý đổi chủ đề.
"Từ lúc cùng anh dùng bữa tối đó, tôi có mấy lần không nhìn thấy anh và Tiểu Bao, tôi và Hân Hân khá nhớ cậu bé."
"Vậy nên?"
Mộ Thừa Huyền nhàn nhạt hỏi, giữa đôi mày là sự lạnh lùng không biết tình người.
Cô có chút hốt hoảng, có điều nghĩ tới con trai cô lại tràn đầy ý chí chiến đấu.
Cô chớp đôi mắt to ngập nước, ủy khuất mà nhìn anh: "Nể tình tôi đáng thương như vậy, anh nếu như chịu đưa cả Tiểu Bao tới mời tôi ăn bữa cơm, tôi bị phá tướng lần này cũng đáng rồi, anh nói đúng không?"
Mộ Thừa Huyền nheo đôi mắt dài hẹp, dùng ánh mắt dò xét, nhìn Lê Vãn Ca.
Sau đó môi mỏng nâng lên một độ cong trêu chọc: "Ăn cơm cùng với người đàn ông xa lạ, Lê tiểu thư không sợ chồng ghen sao?"
"Mộ tổng yên tâm, chồng tôi rất hiểu lý lẽ, tuyệt đối không ghen lung tung."
"Vậy sao, vậy thì để tôi xem thử anh ta hiểu lý lẽ đến mức nào."
Anh nói xong, ánh mắt trầm xuống, đột nhiên không chút do dự vào kéo cô vào trong phòng làm việc.
"Mộ tổng, anh đây là làm cái gì?"
Sau một trận quay vòng, Lê Vãn Ca căn bản không kịp phản ứng lại, cơ thể liền bị người đàn ông đè ép lên mặt bàn làm việc rộng rãi.
Da thịt tiếp xúc thân mật với da thịt, khiến Lê Vãn Ca hỗn loạn.
Cô thế nào cũng không ngờ được giữa hai bọn họ sẽ phát triển nhanh như vậy, khiến cô không có năng lực chống đỡ.
Trong sự