Ngày hôm sau.
Lê Vân Ca tỉnh dậy từ trong cơn đau eo, mấy ký ức vụn vặt hiện lên trong đầu cô, mặt không tự chủ được mà đỏ lên.
Tối hôm qua... Tất cả mọi chuyện đều đã mắt khống chế rồi.
Mộ Thừa Huyền chinh là một tên cầm thủ, vô cũng cầm thủ, quả dữ dội rồi!
Cũng may tối hôm qua hắn giày vô cô xong liền đi, cũng không ngủ lại.
Nếu không thì cô phải dùng bộ dạng này để đối mặt với hắn, thế thì quá xấu hổ rồi. Cô lắc đầu, không muốn nghĩ đến những hình ảnh cấm kia nữa, nhanh
chóng mặc quần áo vào.
Khi đang chuẩn bị sửa sang lại giường đệm, của nhà kho đột nhiên bị người ta đá bay.
"Hai người các ngươi, trói người phụ nữ ác độc này lại cho tôi!"
Lương Ngọc Nghi dùng vẻ mặt lạnh lùng, khí thế hung hãng ra lệnh cho hai tên người làm cao lớn, vạm vỡ.
"Vâng, phu nhân!"
Hai người đàn ông không nói lời nào liền xông đến, tay của một tên trong số đó cầm một sợi dây thừng thô to, một tên khác thì trực tiếp bẻ ngược cánh tay Lê Văn Ca ra phía sau.
"Chuyện gì vậy, các người muốn làm gì. Thả tôi ra!"
Lê Văn Ca luống cuống, liều mạng giãy giụa, hoàn toàn không hiểu là đang xảy ra chuyện gì.
"Người đàn bà ác độc!"
Lương Ngọc Nghi tát cô hai bạt tai, còn nhắm lấy tóc của cô, hung tợn nói: "Làm ra một chuyện độc ác như vậy, còn không biết xấu hổ mà hỏi chuyện gì á, cô rất biết giả vờ nha, so với đứa con dâu trước là tội phạm giết người của tôi chỉ có hơn chứ không kém!"
Lê Vân Ca bị hai người đàn ông giữ chặt, hai tay bị trói sau lưng, cơ bản không thể động đậy được.
Lần đầu tiên cô cảm thấy được nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng.
Sự ác độc của Lương Ngọc Nghi so với năm đó chỉ có hơn chứ không kem.
Nếu bà muốn giết cô thì thật sự sẽ giết chết cô mà không có chút kiêng dè nào!
"Mộ... Mộ phu nhân, xin bà có gì thì cứ từ từ mà nói, những hành động
này của bà đã vi phạm pháp luật, vi một người như tôi mà làm như vậy
thi không đáng."
Lê Văn Ca cố gắng giữ bản thân binh tĩnh lại, có ý để Lương Ngọc Nghi
khôi phục lý trí.
"Pháp luật?"
Lương Ngọc Nghi trái lại càng tức giận hơn, càng nắm chặt lấy tóc Lễ Vān Ca hơn.
"Cô mà sợ pháp luật thi cũng sẽ không làm chuyện độc ác như vậy, nếu Mạn Mạn gặp chuyện không hay, cô chết một trăm lần cũng không đủ!".
"Mạn Mạn, Mạn Mạn... Không phải tối hôm qua cô ta đi ra ngoài rồi sao,
chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?"
Nỗi bất an dưới đáy lòng Lê Vãn Ca ngày càng tăng lên.
Cô có dự cảm, Lương Ngọc Nghi nổi giận đến như vậy, tuyệt đối không phải chuyện đùa.
"Vẫn còn giả bộ à?"
Lương Ngọc Nghi giận dữ, quát mắng Lê Văn Ca: "Đêm qua, nếu không phải cô tìm người *** Mạn Mạn, Mạn Mạn cũng sẽ không cắt cổ tay tự sát, hiện tại đang mất máu quả nhiều, sống chết cỏn chưa rõ!".
"Cải gì... Tôi không có!"
Lê Văn Ca vô cùng oan ức,
Giống như quay về năm đó, tất cả mọi người đều nhận định cô là tội phạm giết người, loại cảm giác bất lực kia, khiến cô sụp đổ.
"Còn dám cãi, tôi thấy cô chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ mà, mang đi cho tôi!"
Lương Ngọc Nghi cơ bản không muốn nghe Lê Vân Ca nói nhiều thêm một câu nào, hạ lệnh cho hai tên người lại mang cô đi.
"Các người muốn dẫn tôi đi đãu, thả tôi ra..."
Lê Văn Ca bị trói rất chặt, mặc kệ cô giãy giụa như thế nào cũng là phí công mà thôi.
Giống như là một con dê đang đợi bị làm thịt, không biết vận mệnh của mình sẽ đi về đâu.
"Thả mami ra cho tôi!"
Mộ Tiểu Bao không biết từ chỗ nào chui ra, ôm chặt lấy đùi Lê Vãn Ca, giọng nói trẻ con lại nói bằng giọng điệu hung ác, quát mắng hai tên người làm đang áp giải Lê Vän Ca.
Mặc dù chỉ là đứa bé mới năm tuổi, nhưng khí thể kia là được di truyền
từ Mộ Thừa Huyền, một chút cũng không thể khinh thường.
"A, phu nhân..."
Hai tên người làm không dám hành động, khó xử nhìn về phía Lương Ngọc Nghi..
"Tiểu Bao, không phải cháu đi nhà trẻ rồi sao, sao lại chạy về đây rồi, ai đưa cháu về?"
Lương Ngọc Nghi hiển nhiên không ngờ tới Mộ Tiểu Bao sẽ xuất hiện, có chút hoang mang.
Lúc này, bảo mẫu cũng đuổi tới nơi, thở hổn