“Lãng tử là vì họ chưa gặp được tình yêu thật sự của đời mình, cô chính là tình yêu thật sự của tôi, tự nhiên tôi sẽ không còn lãng tử nữa."
Đôi mắt hoa đào dài hẹp của Kiều Tư Nam cong lên hình vông cung rất tà tử, han cũng không biết những lời này có mấy phần là thật, mấy
phần giả.
"Tình yêu thật su?"
Lê Văn Ca dường như đã nghe một câu chuyện cười nào đó: "Tôi sẽ không tin tưởng trên thế giới này còn có tình yêu đích thực, một người đàn ông đối xử tốt với một người phụ nữ đều có mục đích cả, hoặc là vì tinh, hoặc là vì sắc, Kiều nhị gia anh ở trong hàng ngàn hàng vạn bụi hoa, gặp qua không ít người xinh đẹp rồi, chắc hẳn không phải đối vì nhan sắc của tôi, còn về tình.. thì càng không thể, cho nên anh đối tốt với tôi, cũng rất kỳ lạ, tôi cũng không dám nhận."
Sau khi tàn nhẫn nói xong, cô vẫn nhất quyết rời đi.
Kiều Tư Nam một tay ôm lấy cô lại, tựa cầm vào vai cô, môi mỏng dán bên tai cô nói: "Hãy tin tưởng tôi, tôi yêu cô nhiều hơn cô tưởng, cũng gặp cô sớm hơn so với cô nghĩ."
Lời nói vô căn cử này khiến Lê Văn Ca cau mày.
Có khó chịu đầy hắn ra, kéo ra một khoảng cách với hắn, miệng nghiêm túc nói: "Kiều nhị gia, tôi thật sự cảm ơn anh đã cứu tôi hết lần này tới lần khác, nhưng tôi vẫn muốn để anh thấy, tôi và anh không có khả năng, anh không cần lãng phi thời gian ở trên người tôi."
"Nhưng lúc ở bệnh viện, cô không phải nói như vậy, cô nói... nửa đời còn lại của cô sẽ giao cho tôi."
"Lời nói đó là dùng để chọc giận Mộ Thừa Huyền!"
Lê Văn Ca trả lời rất trực tiếp.
"Thật không..."
Kiều Tư Nam cười chế giễu: "Tôi cũng biết đó là lời nói trong lúc tức giận, nhưng tôi vẫn rất coi trọng."
"Anh..."
Lê Vân Ca nhìn dáng vẻ bi thương của hắn, trong lòng cỏ chút phức
tap.
Thành Bắc có Kiều nhị gia nổi tiếng là công tử phóng đăng (*), lại có thời điểm nghiêm túc như vậy, cô không quá tin tưởng.
(*) Phóng đăng: có lối sống tự do, buông thả, không chút tự kiềm chế mình trong các mặt sinh hoạt.
Nhưng ít nhiều gì vẫn là cỏ hổ then với hắn.
"Nếu có một số lời nói của tôi khiến anh hiểu lầm, tôi thành thật xin lỗi, theo lời anh nói, tôi là một người có chuyện xưa, vậy nên tôi có quá nhiều việc phải làm, tôi không có thời gian, cũng không có tâm tinh gì nghĩ đến chuyện tình yêu nam nữ..."
Lê Vãn Ca hit một hơi thật sâu, cười khổ nhìn hắn: "Tôi phải đi đây, đã ba ngày, đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, tôi không thể chở đợi thêm một giây nào."
"Cô vội vàng như vậy là muốn đi tim Mộ Thừa Huyền sao?"
Kiều Tư Nam nhìn bóng dáng của cô, dịu dàng hỏi.
"Đúng vậy, tôi muốn tìm anh ấy, thừa dịp anh ấy còn chưa đá tôi đi, tôi phải cứu vấn lại trải tim của anh ấy."
Lê Vân Ca không quay đầu lại, cô cũng không có nói dối.
Ở bệnh viện, cô bướng binh, trẻ con như vậy, nhưng đã qua ba ngày
rồi, cũng nên trường thành.
"Tại sao lúc nào cũng muốn đi tìm anh ấy mà lại không cố gắng để anh ấy đi tim cô, cứ chạy theo một người như vậy, cô không cảm thấy mệt
sao?"
Câu hỏi này của Kiều Tư Nam như đâm trúng vào chỗ đau của cô.
Ha ha, vẫn luôn chạy theo một người đương nhiên sẽ mệt chứ.
Lúc trước, cô đuổi theo Mộ Thừa Huyền là cô ngu, là cô ngốc, là cô hèn hạ, nên rơi vào tình cảnh thương tích đầy minh.
Hiện tại, cô vẫn tiếp tục đuổi theo Mộ Thừa Huyền cũng vì bất đắc dĩ.
Hạnh phúc, không đợi được rồi...
Trong bầu không khí im ắng, người làm đột nhiên bước vào.
"Nhị thiếu gia, có người tìm cậu."
"Không phải tôi đã nói rồi sao, trong khoảng thời gian này ai tìm tôi cũng không gặp, trực tiếp đuổi đi."
"À, người này, có chút, có chút đặc biệt, cậu. Cậu vẫn là xem thì sẽ tốt hơn." mình đi
Vẻ mặt người làm hơi khó xử nói.
"Người nào kiêu ngạo như vậy?"
Kiều Tư Nam không khỏi cầm thấy hứng thủ, han nhìn về phía Lê Văn Ca, nói: "Nếu không, chúng ta cùng nhau đi, đúng lúc tôi tiễn cô luôn."
Lê Vân Ca đồng ý.
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, đến của biệt thự, từ xa nhin thấy đám người làm vây quanh một người nào đó, củi đầu khom lưng, khuyên can mãi,
"Các chú giúp cháu xách cái tủi này một lát..."
"Còn có cô, đây là gầu con cục cưng của cháu, nên cần thận một