"Cô còn có gì để nói!"
Mộ Thừa Huyền giận dữ quát lên.
Mấy ngày nay, không phải hắn không điều tra qua chuyện này.
Ở sâu trong nội tâm, hắn luôn cảm thấy cô vô tội, có lẽ trong chuyện này có cái gì hiểu lầm.
Kết quả tra được, lại là tin nhấn ác độc này.
Thế nhưng chứng cử vô cùng xác thực, hắn cũng muốn bảo vệ cô lại cũng không có lý do gi để bảo vệ.
Hắn đối với người phụ nữ ác độc này đã vô cùng thất vọng!
"Tôi không có, tôi thật sự không có... Mộ Thừa Huyền, anh tin tưởng tôi có được không?"
Lê Văn Ca không biết nên giải thích như thế nào, bất lực lôi kéo tay của hắn, giọt nước mắt oan ức dần dần ngập vành mắt.
"Cút đi!"
- 5 kim cương
Mộ Thừa Huyền càng nhìn thấy cô, càng cảm thấy chán ghét đến cực điểm.
Hắn hung hăng vung tay lên, đây cô ngã xuống mặt đất, cái di động kia cũng rớt ở trên mặt đất.
"Lê tiểu thư, việc đã đến nước này, cô cũng đừng lại chối cãi, điện thoại
là của cô, tin nhắn này ngoại trừ cô ra, còn có ai có thể gửi đi đâu?"
Cổ Mạn Mạn ôm ngực, hit thở khó khăn, nước mất lưng tròng nói: “Tôi vốn dĩ cũng không tin, cô xinh đẹp trẻ tuổi như vậy nhất định sẽ không làm ra loại chuyện tự hủy tiền đồ này, chính là nhân chứng, vật chứng đều bày ra trước mắt, tôi không tin cũng không được, cải trong sạch mà tôi bảo vệ nhiều năm qua cứ như vậy liền bị hủy hoại, cô có biết tôi khó chịu như thế nào không?"
"Cố Mạn Mạn, cô giả bộ cái gì, tin nhắn này nhất định là do cô gửi, là cô muốn giá họa cho tôi!"
Lê Văn Ca vừa thấy bộ dạng bạch liên hoa (*) đỏ của Cố Mạn Mạn, hơn nữa chính mình lại không có chứng cứ liền có chút mất đi lý trí.
(*) Kiểu người bên ngoài thì tỏ vẻ ngây thơ nhưng sau lưng lại làm rất nhiều chuyện độc ác
Cô từ trên mặt đất bò dậy, nghiến răng lao về phía Cố Mạn Mạn, tủm
lấy quần áo của cô ta.
"Nhất định là âm mưu của cô, điện thoại của cô đâu, lấy điện thoại của cô ra đây, tôi muốn kiểm tra điện thoại của cô... Bên trong điện thoại của cô khẳng định có chứng củ giá họa cho tôi!"
Đôi mắt Lê Vãn Ca đỏ hoe, giống như một người điên.
"A, Lê tiểu thư, cô làm gì vậy, cô động tới miệng vết thương của tôi rồi, đau quá!"
Cố Mạn Mạn thét chói tai trành né.
"Đồ điện, cô còn chưa quậy đủ sao?"
Mộ Thừa Huyền hết kiên nhẫn, bàn tay to xách cổ áo của cô, không chút thương tiếc mà ném Lê Vän Ca sang một bên.
Thay vào đó, hắn lo lắng kiểm tra tình hình của Cố Mạn Mạn.
"Mạn mạn, em thể nào rồi?"
"Em không sao, nhưng em rất sợ, vết thương ở cổ tay hình như bị nứt ra..."
Cổ Mạn Mạn thuận thế nhào vào tròng lòng của Mộ Thừa Huyền khóc lóc kể lể nói: "Thừa Huyền, em thật sự rất sợ hãi, tư thế vừa rồi của Lê
tiểu thư rõ rằng là muốn giết em, bởi vì sự tồn tại của em sẽ cản đường làm nữ chủ nhân Mộ gia của cô ấy sao, nhưng cũng không đến mức ra tay ác độc như vậy chứ..."
Lê Văn Ca bị Mộ Thùa Huyền ném đến góc tường, đầu bị đập trên vách tường, có chút trầy da chày máu, hình như bị gãy xương, bà vai cùng phần eo đều bầm tím.
Người đàn ông này cũng thật tàn nhẫn, rõ ràng là muốn ném chết cô!
Chỉ mới mấy giờ trước, bọn họ còn đang cùng nhau xem phảo hoa ở trên vòng đu quay, hắn còn dịu dàng khen cô đẹp hơn so với pháo hoa.
Ha hả, đó là lời khen mia mai nhất mà cô từng nghe!
"Cổ Mạn Mạn, có bản lĩnh chúng ta liền đi tới cục cảnh sát, tôi muốn cùng cành sát đối chất với nhau, chỉ cần truy lùng được ngọn nguồn tin nhắn gửi đi, mọi việc sẽ được đưa ra ánh sáng, cô có dám không?"
Lê Văn Ca không màng cải trản đang chảy máu, hướng về phía Cổ Mạn Mạn cười lạnh hỏi.
"Lê tiểu thư, thực ra tôi cũng muốn báo cảnh sát để bắt cô, bởi vì tôi thật sự tức giận, cô ra tay với tôi quả độc ác, tạo thành thương tổn quả lớn đối với tôi, trong lòng tôi cũng muốn cô phải trà giá, nhưng..."
Cổ Mạn Mạn nói xong đã khóc đến dường như không thở nổi, cô ta thật cẩn thận nhìn Mộ Thừa Huyền, liếc mắt một cái, lại nói: "Nhưng Thừa Huyền kêu tôi không cần bảo cảnh sát, anh ấy bảo cỏ đã biết sai rồi, sẽ đến xin lỗi tôi, kêu tôi hãy cho cô một cơ hội, hiện tại xem ra, cô thật sự một chút ý muốn xin lỗi đều không có, một khi đã như vậy, tôi đây liền sẽ làm như cô nói, mọi chuyện đều để cảnh sát xử lý,