Tim của Lê Vãn Ca đều mềm nhũn rồi, xoa cái đầu mềm của cậu nhóc.
"Chỉ cần Tiểu Bao chịu uống thuốc, điều kiện gì cô cũng đồng ý với con."
"Tiểu Bao muốn mami và daddy ngủ cùng Tiểu Bao, như vậy bệnh của Tiểu Bao sẽ khỏi càng nhanh."
"Xằng bậy."
Mộ Thừa Huyền lạnh mặt, lạnh lùng mà ra lệnh với Tiểu Bao: "Cho con ba phút, qua đây uống thuốc."
"Không muốn, daddy mami không đồng ý, Tiểu Bao sẽ không uống thuốc."
"Không uống thì cạy miệng đổ vào!"
"Như vậy Tiểu Bao sẽ nôn ra!"
Hai cha con chống đối nhau, không ai chịu nhượng bộ.
"Thừa Huyền, Tiểu Bao sốt cao như vậy, không thể chậm trễ nữa, con đừng có hung dữ như vậy, nhường nó một lần đi."
Lương Ngọc Nghi sốt sắng, trước tiên là khuyên Mộ Thừa Huyền, sau đó lại quay ra Lê Vãn Ca, khẩu khí vẫn ngạo mạn như cũ.
"Lê tiểu thư, nếu như cháu tôi đã cần cô, vậy thì ở lại đi, chăm sóc nó một đêm, không bạc đãi cô đâu!"
Lê Vãn Ca biết, chuyện bảo cô và Mộ Thừa Huyền ngủ cùng Tiểu Bao quá hoang đường.
Cô đặt cậu nhóc cả người nóng hổi lên giường, thanh âm dịu dàng, vô cùng kiên nhẫn mà nói: "Tiểu Bao, con xem như vậy được không, nếu con ngoan ngoãn uống thuốc thì cô có thể ở cùng con cả đêm nay, hát, kể chuyện cho con, nếu con không chịu uống thuốc thì cô sẽ đi ngay đấy."
Trẻ con thì vẫn phải dỗ dành, Mộ Tiểu Bao rất sợ Lê Vãn Ca thật sự sẽ đi, nhanh chóng bịt mũi, ngoan ngoãn uống hết thuốc.
Lê Vãn Ca cũng giữ lời hứa, ngồi bên giường, hát và kể chuyện cho cậu bé.
Âm sắc dễ nghe của cô, giống như chim sơn ca mà vờn quanh trong phòng khiến màn đêm đều trở nên dịu dàng.
Cơn sốt của cậu bé cuối cùng cũng bớt đi, khuôn mặt nhỏ thịt mập mạp của cậu bé gối lên cánh tay cô, yên ổn ngủ say.
Một màn hòa hợp này, cô đã từng mong mỏi ngày đêm.
"Chiêu này, cô dùng rất hay."
Mộ Thừa Huyền đứng thẳng trong bóng tối, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn Lê Vãn Ca, cơ thể cao lớn khiến người ta cảm thấy bị bức ép.
"Mộ tổng, tôi không hiểu ý của anh"
"Phụ nữ muốn lợi dụng đứa trẻ để có được sự thiện cảm của tôi, cô không phải là người đầu tiên, có điều có thể khiến con trai tôi thích như vậy, cô là người duy nhất."
"Vậy sao, vậy tôi đúng là có chút thụ sủng nhược kinh rồi."
Tiếng của cô rất nhẹ, may mà có bóng đêm che canh, cô mới có thể che giấu được con người thật sự của mình.
"Cô tốt nhất chỉ hám tiên của tôi, nếu dám có suy nghĩ khác với nó, tôi sẽ khiến cô chết rất khó coi."
Ánh sáng mờ tối, hiện rõ ngũ quan đường nét hoàn mỹ, phức tạp mà nguy hiểm của người đàn ông.
Lê Vãn Ca đợi sau khi anh rời đi, cô bật đèn ngủ nhỏ trên đầu giường.
Mượn ánh sáng dịu dàng, cô nhìn kỹ cậu bé rất nhiều lần, hôn rất nhiều lần, nước mắt sớm đã làm mờ tầm nhìn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tiểu Bao đã không còn ở bên cạnh cô.
"Tiểu Bao?"
Lê Vãn Ca xuống giường, khẽ gọi tên cậu bé.
Men rượu khiến đầu cô choáng váng, dạ dày cũng rất khó chịu.
"Lê tiểu thư, Mộ tiên sinh và tiểu thiếu gia ăn sáng dưới lầu."
Người hầu đứng nơi góc cầu thang vòng nói với cô.
Cô quen lối mà tới phòng ăn, vừa hay nghe thấy đối thoại của hai cha con.
"Miếng bánh kem này con giữ lại cho mami, tối qua mẹ chăm sóc vất vả rồi."
"Không được gọi cô ta là mami, cô ta không phải mami của con, con không có mami!"
"Mới không phải đâu, Tiểu Bao có mami, chỉ là mami của con bị bệnh tâm thần, còn là kẻ giết người, mọi người không chịu thừa nhận mà thôi."
Tim của Lê Vãn Ca giống như bị rạch một dao, có loại cảm giác tắc thở.
"Lê tiểu thư, tôi đang tìm cô đấy!"
Sau người vang lên tiếng của Lương Ngọc Nghi.
"Mami mẹ tỉnh rồi, ngủ có ngon không?"
Mộ Tiểu Bao vừa