Hai người một trước một sau trở lại phòng của Cố Mạn Mạn.
"Thừa Huyền, cuối cùng con cũng đã trở lại, vừa lúc mẹ vội vàng muốn di tim con đó!"
Vẻ mặt của Lương Ngọc Nghi có chút kích động, vội vàng nói gì đó với
Mộ Thừa Huyền.
Lê Văn Ca đi theo phía sau, im lặng liếc nhìn Cố Mạn Mạn vẫn đang
nằm trên giường.
Cố Mạn Mạn cũng nhìn về phía cô.
Chỉ là ánh mắt đã không có vẻ chột dạ như trước, ngược lại còn mang theo vài phần đắc ý.
Không xong!
Trong lòng Lê Văn Ca có dự cảm xấu.
Trong chốc lát, cô cảm thấy rằng mọi chuyện hình như đã có sự thay
đổi.
"Xảy ra chuyện gi?"
Ánh mắt Mộ Thừa Huyền lộ ra vẻ sắc bén, hỏi.
Hần cũng giống như Lê Văn Ca, nhận thấy đã xảy ra chuyện gì đó bất
thường.
"Chuyện này... mẹ cũng không biết nên nói như thế nào, thật thật giả giả, mẹ cũng hồ đồ luôn rồi, con tự mình phán đoán đi!"
Sau khi Lương Ngọc Nghi nói xong, hét lên với bên ngoài: "Con không mau đi vào nhận tội!"
Ngoài cửa, một cô người làm nhỏ nhắn chậm rãi bước vào.
Lê Văn Ca nhớ rằng cô người làm này tên là Hi Nhân, chắc là mới đến
làm không lâu, cô ta còn khá trẻ, cũng có mấy phần nhan sắc.
"Phu nhân, thiếu gia, thực xin lỗi..."
Hi Nhân củi đầu, quỳ rạp xuống thảm, vừa khóc vừa nói: "Chương trình trên máy tính của cô giáo Cố là do tôi tìm em trai của mình là lập trình viên máy tính dạy cho. Tôi muốn dùng cách này để đạt được mục đích khiến cho Cổ tiểu thư và Lê tiểu thư rời đi..."
"Cô nói cái gi?"
Sắc mặt Mộ Thừa Huyền đen như mực, lộ ra vẻ nguy hiểm, hung tợn trừng mắt Hi Nhân.
"Hi Nhân, thường ngày tôi đối xử với cô không tệ, xem cô như em gái ruột, cho nên dù là mật khẩu di động hay máy tính tôi đều cho cô biết hết. Không ngờ cô lại hại tôi như thế này..."
Cổ Mạn Mạn nước mắt lưng tròng nhìn Hi Nhân, vừa khóc vừa nói với vẻ cực kì bị thương.
Hi Nhân là do Lương Ngọc Nghi sắp xếp để chăm lo cho chế độ ăn uống và sinh hoạt của Cố Mạn Mạn.
Trước đó, Hi Nhân đã nhiều lần đắc tội với Lê Vân Ca, để bào vệ Cố Man Man.
Lê Văn Ca vốn tưởng rằng tình cảm chủ tở hai người rất sâu đậm, nhưng không ngờ... sau lưng lại sóng gió mãnh liệt như vậy?
"Thực xin lỗi, Cổ tiểu thư, là tôi ngu muội. Cô tốt với tôi đến mức khiến
tôi quên mất thân phận người làm của mình, lầm tưởng rằng tôi có thể
giành được tình yêu của thiếu gia. Tôi hồ đồ rồi. Xin cô thử lỗi cho tôi!" Hi Nhân quỷ trên mặt đất, không ngừng dập đầu với Cố Mạn Mạn.
"Hi Nhân, cô làm tôi quá thất vọng. Cô không chỉ khiến tôi tổn thương mà ngay cả Lê tiểu thu cung thế. Cô đã khiến cả hai chúng tôi trở mặt với nhau... tôi thật sự không có cách nào để có thể tha thứ cho cô
được, tôi nghĩ là Lê tiểu thư cũng không thể tha thứ cho cô."
Cố Mạn Mạn bày ra bộ dáng cực kỳ thống khổ, nói.
"Thực xin lỗi Lê tiểu thư, lúc đầu vốn dĩ tôi không nghĩ sẽ làm như vậy, nhưng nhìn tình cảm của thiếu gia dành cho cô mỗi ngày một khác, nếu tôi không làm như vậy, sẽ không còn cơ hội nào cả. Xin cô tha thứ cho tôi, tôi biết minh đã sai rồi, tôi..."
"Câm miệng!"
Hi Nhân còn chưa kịp dứt lời, đã bị Lương Ngọc Nghi tát một cái.
"Có đã phạm sai lầm lớn như vậy, đùa giỡn tôi và Thừa Huyền như những con khi, còn dám cầu xin nhận được sự tha thứ sao? Quả thực không để người Mộ gia chúng tôi vào trong mắt mà... Thừa Huyền, con nói xem, chúng ta phải xử trí cô ta như thế nào?"
Lương Ngọc Nghi chống nạnh, hận không thể xé Hi Nhân ra thành từng mảnh, chọc vào trán cô ta chửi bởi: “Thật không biết xấu hổ, lại không biết tự lượng sức mình, một chút thể diện làm người cũng không có, xem ra nên bản cô ta vào mấy nhà chứa, để cho cô ta đùa giỡn tâm cơ, bản rẻ thân thể cùng tiếng cười!"
"Đừng, phu nhân, tôi biết tôi sai rồi, là do tôi ngu muội, xin hãy cho tôi một cơ hội..."
Hi Nhân quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, tiến đến ôm lấy đùi Lê Văn Ca: "Lễ tiểu thư, tôi biết có tốt bụng, cứu tôi... cầu xin cô cứu tôi!"
"Cô đừng như vậy!"
Lê Văn Ca kéo chân ra, nhìn Hi Nhân với ánh mắt phức tạp.
Có người làm