Đêm đó, Lê Vãn Ca chuyển tử cần phòng rách nát kia sang phóng của Mộ Thừa Huyền, ở cùng với hắn.
Sau khi Lương Ngọc Nghi biết được, gian tim mặt, đập nát binh hoa cổ phòng khách.
"Thừa Huyền, con đây là đang gây rối sao, con đường đường là tổng tài của tập đoàn nhà họ Mộ lại ở chung với một người phụ nữ không cần mặt mũi có hai đời chồng, nếu để bên ngoài biết, mặt mũi của nhà họ Mộ chúng ta phải đặt ở đâu hà?"
Mộ Thừa Huyền đút hai tay vào túi, dáng người cao ngạo, khi chất lạnh
lung.
Môi mỏng lạnh lùng của anh khẽ nhếch, cười giễu cợt, nhìn người mẹ đang phát điện của hắn, không nhanh không chậm nói: "Nhà họ Mộ không có mặt mũi cũng không phải lần đầu tiên, nhờ mẹ năm đó ra sức phản đối hôn sự của con và Thiên Thiên, mới làm cho người nhà họ Lê cỏ cơ hội chen vào, trong một đêm, biến con thành trò cười của Bắc Thành."
"Việc này."
Lời của Mộ Thừa Huyền khiển Lương Ngọc Nghi vô cùng xấu hổ.
Bà củi đầu, vô cùng hối hận, tự trách nói: "Nām đó, đúng là mẹ đã làm sai, nếu mẹ không phải đối con và Thiên Thiên, thi con cũng sẽ không cùng kẻ giết người đó say rượu loạn tinh, dây dưa với nhau, rõ ràng là cô ấy quyến rũ con, người nhà họ Lê lại nói là con cưỡng ép cô ấy, khiến con mất hết danh dự..."
"Ha ha, ngay cả người phụ nữ xấu nhất Bắc Thành cũng đã lên giường với con rồi, thì thêm một người phụ nữ hai đời chồng nữa thì mất mặt ở chỗ nào?"
Nụ cười lạnh của Mộ Thừa Huyền dần dần biến thành lạnh lùng nói rõ từng câu từng chữ với Lương Ngọc Nghi: “Thế nên con cưới ai, con ngủ với ai, không cần mẹ lo lắng."
"Me..."
Lương Ngọc Nghi khẽ há miệng, muốn nói gi đó, nhưng cuối cùng cũng
không nói gì.
Tại bà, tất cả là tại bà cà!
Lê Văn Ca mặc áo ngủ tơ tằm màu đen, tão nhã dựa trên lan can cầu thang như một con mèo nhin trận cãi vã dưới lầu.
Gương mặt phong tinh quyến rũ không hề có biểu cảm gì.
Không buồn cũng không vui.
"Lê tiểu thư, cô thật lợi hại, chỉ mới ba tháng, đã vào ở nơi mà tôi cố gắng năm năm cũng không thể bước vào, thật là khâm phục cô!"
Cố Mạn Mạn không biết đã đứng ở sau lưng Lê Vân Ca từ lúc nào, giống như âm hồn, đôi mắt hung ác trán đầy oán hận.
Lê Văn Ca quay đầu nhìn cô ta, cười như không cười nói: "Khi cô vắt hết óc để sắp xếp tôi ở căn phòng rách nát đó, tôi đã nói với cô, tôi sẽ ngủ bên cạnh Mộ Thừa Huyền vào tương lai không xa, chỉ là ngày đó đến sớm hơn tôi tường."
“HỦ, Cô đừng quá đắc ý!"
Cố Mạn Mạn siết chặt ngón tay, tức đến mức nghiến răng "Keng két!".
"Từ sau khi chị tôi mất, bao nhiêu năm qua Thừa Huyền không có thêm một người phụ nữ nào, cũng không biết cô dùng bùa mê thuốc lú gì mà khiến anh ấy tạm thời say mê mùi vị của cô, hai người mỗi ngày ở cùng nhau, nhưng không bao lâu nữa anh ấy sẽ ghét bỏ... đến lúc đó, cô là người đàn bà bị chơi nát rồi bị vút bỏ, cả Bắc Thành này cũng không có ai thèm muốn cô, cuối cùng chỉ có thể cô độc đến già, thật thảm thương biết bao!"
"Cô giáo Cổ đây là đang thẹn quá hóa giận à, không ăn được nho nên
chẽ nho xanh sao?"
Lê Văn Ca tao nhã vuốt cổ, giọng nói dịu dàng nhưng lại như dao nhọn đầm vào tim Cố Mạn Mạn.
"Không biết có nghe qua câu “chỉ cần từng có được, không quan trọng bao lâu" hay chưa, tôi bị Mộ Thừa Huyền chơi nát rồi có kết cục thảm hại, thì ngay cả cơ hội cô được anh ta chơi cũng không có, không phải câng thảm thương hơn sao?"
Cô nghĩ rằng Cố Mạn Mạn sẽ phản kích.
Kết quả, cô ta lại thể hiện ra biểu cảm hoàn toàn khác với nãy giờ, đáng thương mà lùi về sau.
"Lê tiểu thư, tôi biết có đang được Thừa Huyền yêu thương, nhưng những lời này của cô có phải quả đảng lắm không, tôi không có tự tôn sao?"
"Ha?"
Lê Vân Ca phát hiện tình hình không đúng lắm.
Cô xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Mộ Thừa Huyền đã lên lầu.
Được lắm, tất cả là trùng hợp như vậy đó, lại bị nghe thấy những gì không nên nghe,
Lần này hình tượng của cô trong lòng hắn không chỉ rơi xuống đáy vực với tốc độ bình thường mà là rơi với tốc độ không phanh.
“Vào phòng với tôi."
Mộ Thừa Huyền đen mặt, ra lệnh cho Lê Vãn Ca.
"Vâng."
Lê Văn Ca biết mình phạm lỗi, giống như đứa nhỏ cúi đầu đi vào phòng với hắn.
Chân