"Hơn nữa, ngộ nhỡ Lê lão gia bị vẻ đẹp của tôi làm cho kinh ngạc, muốn đứng dậy nói chuyện với tôi thì sao?"
Lê Văn Ca tiếp nhận lời nói của Mộ Thừa Huyền, trêu chọc một cách không có giới hạn.
Chỉ có như vậy, hắn này mới có thể dẹp bỏ lòng nghi ngờ đổi với cô.
"Ngay cả một người già cũng không buông tha, cô thật sự là một hồ ly rất xấu xa."
Mộ Thừa Huyền kéo Lê Vãn Ca qua, bàn tay hung hãng năm chặt lấy eo cô, nhéo một cái.
Động tác như vậy chỉ có thể xảy ra trong lúc nam nữ thân mật, là "hình
phạt” đặc biệt của hắn dành cho cô.
"Nói không chừng, đến lúc đó tôi thể hiện sức hấp dẫn của mình ra. Nếu như ba vợ trước của anh bị tôi làm cho tỉnh dậy, tôi liền tìm anh đòi phần thưởng nha?"
Lê Văn Ca mỉm cười quyến rũ với hắn, vẻ mặt ung dung thản nhiên, giãy khỏi vòng tay của hắn, bước vào phòng bệnh.
Mộ Thừa Huyền yên lặng nhin bóng lưng xinh đẹp của cô, đôi lông mày như mực dần dần dãn ra.
Haha, có lẽ thần kinh của chính mình thực sự quá nhạy cảm, cô ấy và kẻ sát nhân kia hoàn toàn là hai người khác nhau,
It nhất, người vợ trước phạm tội giết người của hắn rất tôn trọng ba minh, nên cô chắc chắn sẽ không nói ra những câu khinh bạc, thậm chí vui đủa như vậy.
Phòng bệnh thuộc tiêu chuẩn thấp nhất trong bệnh viện, một phóng có bốn bệnh nhân, nam nữ lẫn lộn.
Giường bệnh của ba ở phía trong cùng, được che bằng một tấm màn.
"Tich tích tích", dụng cụ y tế phát ra âm thanh máy móc nặng nề.
Ba nhắm chặt hai mắt nằm bất động, khắp người đầy các loại ống y tế, thoạt nhìn rất không tốt.
Nước mắt lập tức tràn ra đầy hốc mắt.
Lê Vân Ca vội lấy tay che miệng, sợ chinh mình phát ra tiếng khóc.
Ba, người đàn ông cô yêu thương nhất trên đời.
Từng cao lớn như vậy, vĩ đại như vậy, như một ngọn núi vững chắc luôn bảo vệ cô, nhưng bây lại trở thành bộ dáng như thế này...
"Ba, tiền viện phi và tiền thuốc men của ba con tạm thời giải quyết xong. Ba phải kiên cường lên. Bác sĩ Trương nói tình trạng của người đang từ từ khá lên, có khả năng rất cao sẽ tỉnh lại!"
Lê Cảnh Hàng nắm lấy tay ba minh, nói với giọng nghẹn ngào.
Cả hắn và Từ Từ đều không phát hiện ra, Lê Văn Ca đã đi vào trong phòng bệnh.
"Ba, bác sĩ nói ba có thể nghe thấy chủng con nói chuyện, con muốn nói cho ba, ba không cần lo lắng cho con và Cảnh Hàng, chúng con đều rất tốt, còn có Tiểu Ngữ... Cháu gái của ba, sang năm sẽ đi nhà trẻ, ba cần phải mau mau tinh lại, con bé mỗi ngày đều nói muốn nghe ông ngoại kể chuyện... "
Từ Từ vừa khóc vừa xúc động nỏi.
Trước khi ba vợ chảy máu não trở thành nguời thực vật, ba vợ là một người rất có năng lực và được kinh trọng, ông luôn thích làm từ thiện, đối xử với cô và Cảnh Hàng cũng rất tốt
Điểm đen cả đời đoán chừng chính là đi tìm phóng viên chặn cửa phòng khách sạn, muốn có một lời giải thịch từ Cố Thửa Huyền.
Con gái đã bị cưỡng hiếp, là một người ba muốn tim người gây ra hoa để nghe một lời giải thích, cũng không có quả đáng đi?
Cô thực sự không thể hiểu được làm thế nào mà một người tốt như vậy cỏ thể rơi vào hoàn cảnh như vậy, ông trời thật không công bằng!
Đang nói chuyện, điện thoại di động của Lê Cảnh Hàng vang lên.
"Alo... anh Vương, mấy ngày nay tôi đến bệnh viện có chút việc nên chậm trễ một tỷ. Công việc đó tôi muốn làm, xin anh giữ lại cho tôi... tõi..."
Thái độ của Lê Cảnh Hàng rất hèn mon, hèn mon đến tận cùng nhưng vẫn biến thành thất vọng, vẻ mặt cầu xin nói: "Vâng, không sao cả. Anh có thể gọi thợ khác trước. Nếu còn có việc, xin anh nhớ giữ lại cho tôi. Còn có tiền lương ứng trước... Alo, anh Vương, anh Vương!"
Người ở bên kia điện thoại dường như đã cúp máy.
Lê Cảnh Hàng nắm chặt điện thoại, bàn tay nắm thành nắm đấm, vẻ mặt rất tức giận, nhưng ẩn nhẫn không có phát tát,
"Chồng, chuyện gì xảy ra vậy?"
Từ Tử rất lo lắng, đặt tay lên vai Lê Cảnh Hàng, nhẹ giọng hỏi.
"Không có việc gi, anh Vương vội vàng đẩy nhanh tiến độ, công việc vận chuyển xi măng giao cho công nhân mới."
"Còn anh thì sao?"
"Sau đó đã nói nếu có công việc mới anh Vương sẽ thông báo cho