Lê Văn Ca nhin nụ cười của hắn, đột nhiên cảm thấy lạnh run.
“Vậy... Đó là vì cải gì?"
"Tất nhiên là muốn giữ mạng của ông ấy lại, để ông ấy sống không bằng chết, để cho Lê Cảnh Hàng phải khiêng cái gánh nặng này nhục nhã mà sống."
Từng câu từng chữ mà Mộ Thừa Huyền nói ra, đôi môi căng nở ra một nụ cười lạnh, càng trở nên tàn khốc.
Lê Vân Ca run rẩy cả người, trải tim đập mạnh giống như sắp bị tan vỡ thành nhiều mảnh, đau đớn khó chịu.
"Anh... Anh hận người của Lê gia đến vậy sao?"
Cô nắm chặt ngón tay theo bàn năng, giọng nói có chút run rẩy, hỏi.
Cô không hề biết, rốt cuộc là hận sâu đến mức nào mà đã qua nhiều năm như vậy hắn đều không thể buông.
"Không, thật ra tôi không hề hận người của Lê gia."
"Vậy vì cái gi..."
"Người tôi hận chính là người phụ nữ kia, nhưng cô ấy cứ như vậy chết thật nhẹ nhàng, thi tôi chỉ có thể khiến người nhà của cô ấy phải gánh chịu những đau khổ này."
Lúc Mộ Thừa Huyền nói đến đây thi phần đuôi đôi mắt hẹp của hắn
hiện lên một vết đỏ tươi.
Cảm xúc của hắn luôn ổn định, trầm lặng, chưa từng để lộ ra ngoài, chỉ khi nói đến Lê Vãn Ca, hắn mới mất tự chủ, giống như một kẻ bệnh hoạn mất tri!
"Đúng vậy, cô ấy chết quá dễ dàng..."
Lê Văn Ca nhin về phía trước nói trong tuyệt vọng, cổ họng đau đớn,
muốn khóc cũng không dảm khỏc.
Cô biết Mộ Thừa Huyền hận cô, nhưng cô không biết... hần hận cô đến
mức này.
Nếu có thể, cô thật muốn nói cho người đàn ông này biết, cô chính là
Lê Vân Ca, cô không có chết, cô còn sống.
Hắn muốn trả thủ, muốn tra tấn, toàn bộ cử đồ hết lên người cô đi, không cần thương tổn đến người thân của cô.
Nhưng mà...
Cô nhắm mắt lại, cố gắng để cho bản thân minh bình tĩnh lại.
"Mộ tổng, nếu anh đã hận người thân của vợ trước anh như thể, thi tôi có một biện pháp để tra tấn bọn họ."
Lê Văn Ca nghiêng người, lộ ra vẻ mặt thần bí nói với Mộ Thừa Huyền.
Hắn nhướng mày, giống như có chút hứng thú.
"Nói nghe thử xem."
"Tôi làm người phát ngôn cho công ty Mộ gia của anh, hiện tại cũng có chút tiếng tăm, cũng có thể so với những diễn viên đang nổi tiếng hiện nay. Nếu đã như vậy thi mời Lê Cành Hàng làm người đại diện cho tôi đi, vợ của anh ấy thì làm trợ lý cho tôi, có thể chèn ép giá trị của anh ấy, lại cũng có thế nhục nhã hai vợ chồng bọn họ, như vậy sẽ đẹp cả đối đường."
Lê Văn Ca cần thận đề nghị.
Vừa rồi ở phòng bệnh, cô nghe được anh trai vậy đã nghèo đến mức phải đến công trình làm thợ hổ kiếm tiền, còn không nhận được lương, khiến cô rất đau lòng.
Trong lòng cô vẫn luôn tìm mọi cách để đưa anh trai thoát khỏi tinh trạng khó khăn này.
Đây là một biện pháp có khà năng nhất mà cô đã nghĩ ra sau một thời gian dài suy nghĩ.
"Đẹp cả đôi đường?"
Mộ Thừa Huyền suy nghĩ một lát sau, cười lạnh nói: “Đẹp chỉ là anh ấy thôi, hai vợ chồng anh ấy đều là người tầng chót của đáy xã hội lại bò đến giới giải trí, nơi đỉnh cao của danh lợi, cô thật sự cho rằng tôi làm
từ thiện sao?"
Lê Văn Ca đã đoán trước được hắn này sẽ nói như vậy, cô bình tĩnh nói: "Anh đừng vội... Anh nghĩ thử xem, một người sẽ cảm thấy đau khổ là bởi vì suốt ngày phải đổi mặt với người mà mình chán ghét, Lê đại thiếu gia anh ấy ghét tôi đến mức nào thì anh đã thấy rồi đó, anh ấy là một người kiêu ngạo nhưng lại phải đi hầu hạ một người phụ nữ vô liêm sỉ như tôi, mà vợ của anh ấy lại phải bung trà rót nước cho tôi, anh cảm thấy anh ấy có thể đẹp được đến bao nhiêu?"
Mộ Thừa Huyền mím môi, đôi mắt khôn khéo sắc bén lộ ra cảm xúc phức tạp.
"Tra tấn một người không phải tra tấn thân thể, mà là giẫm đạp tôn nghiêm của người đó, mà việc này... lại là sở trường của tôi.”
Lê Văn Ca tràn đầy tự tin mà vỗ ngực minh, nói tiếp: "Anh thử nghĩ đi, anh ấy phải hầu hạ tình nhân của em rể anh ấy, cả ngày bị tình nhân của em rể anh ấy sỉ nhục, vi chút tiền đó, có nhận được cũng không cảm thấy vui vẻ."
Mộ Thừa Huyền dừng xe lại ở dưới bóng cây,
Dưới ảnh đèn đường mờ nhạt, bỏng cây lốm đốm đổ trên mui xe, sáng sáng tối tối, màu sắc thật đặc biệt.
Hắn vươn cánh tay dài ra, đặt lên chỗ dựa lưng của ghế phụ, dùng
khoảng cách