Kiều Tu Nam bắt chéo chân, sang chảnh dựa vào ghế, không tập trung nhìn người mẫu trên đài T, cảm thấy nhàm chán đến cực điểm,
Lúc trước, hắn cũng là hạng ngưởi thich ngắm gái đẹp, cũng được xem như công tử đào hoa nổi tiếng ở Thành Bắc,
Sau khi gặp được Lê Vân Ca, hắn liền miễn dịch đối với loại sinh vật "gái đẹp" này, không đúng... phải là miễn dịch với loại sinh vật "cái".
Trong mắt, ngoại trừ người phụ nữ bên cạnh không hiểu phong tinh này
ra thi không thể chấp nhận được người khác nữa.
Tiếp tục như vậy thật đáng sợ.
"Mỹ nữ, cô theo tôi ra ngoài một lát, chúng ta cần nói chuyện."
Ngôn tay của Kiều Tư Nam gõ thành ghế của Lê Vãn Ca, thái độ cường ngạnh, nói.
"Tôi còn đang xem, có chuyện gì để nói?"
Lê Văn Ca lưu luyến không nỡ, dời ảnh mất từr đài T qua, không hiểu Kiểu Tư Nam muốn làm gì.
"Chuyện quan trọng liên quan đến mạng người, không nói không được."
Sau khi Kiều Tư Nam nói xong, dứt khoát kéo tay Lê Văn Ca, cứ như vậy, đứng dậy rời đi trước mặt bao nhiêu người.
"A, Kiều Tư Nam, anh đừng như vậy, rất nhiều người đang nhìn..."
Lê Văn Ca hoàn toàn không ngờ tới người đàn ông này lại trực tiếp như vậy, cô vội vàng dùng tay che mặt.
Cho dù là như vậy, cũng không ngăn cản được vô số ống kính đang xem kịch vui.
Đặc biệt là Tôn Hiều Hiểu, trực tiếp chụp cảnh bọn họ lôi lôi kéo kéo rồi
gửi cho Mộ Thừa Huyền.
Lê Vân Ca bị Kiều Tư Nam kéo thẳng đến hậu trường show thời trang, chỗ đó có mấy người mẫu đang đợi ra biểu diễn, đều đã bị người đàn ông này bá đạo đuổi ra ngoài.
"Kiều Tư Nam, rốt cuộc có chuyện gì, liên quan đến mạng của ai?"
Lê Văn Ca có dự cảm xấu, cau mày hỏi.
Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Kiều Tư Nam, hắn là một người rất thông minh, sảng suốt, sẽ không vô duyên vô cớ mất lý trị như vậy.
"Toia!"
Kiểu Tu Nam vỗ ngực mình, tội nghiệp nói: "Nếu như tôi không gặp lại cô, tôi sẽ chết, cô nói xem... đây có phải là liên quan đến mạng người hay không?"
Lê Văn Ca nhịn không được, trợn trắng mắt.
"Đừng đùa, kiểu thổ lộ này anh học ở chỗ nào, quả cổ lỗ si rồi, không giống phong cách của Kiều nhị thiếu gia anh..."
Cô vòng qua hắn, đi đến của, chuẩn bị rời khỏi: "Tôi phải đi đây, đây là hoạt động công khai, chúng ta rời khỏi trước mặt nhiều người như vậy, truyền ra ngoài rất không dễ nghe."
"Tôi không có đùa!"
Kiều Tư Nam chắn trước Lê Văn Ca, một tay đè cửa lại, nhanh chóng khóa lại.
Dùng tôi mắt sáng rực nhin Lê Văn Ca, vừa thâm tình, vùa chu miệng, nói: "Mấy ngày gần đây, tôi rất nhất cô, nếu không thi cô cho rằng tôi sẽ đến chỗ nhằm chán này để làm gi? Đến xem show, ngoại trừ phụ nữ thì toàn là gay."
Lê Văn Ca có chút dở khóc dở cười.
Thằng nhóc này, sao giống như một đứa bé. Giống như muốn đồ chơi nhưng không có, liền khóc lóc om sòm.
"Anh nhớ tôi, thì có liên quan gì đến tôi, hiện tại tôi đã là người phụ nữ của Mộ Thừa Huyền, tôi đã ăn nằm cùng với anh ấy, anh cứ dây dua như vậy, chỉ làm khó tôi mà thôi, cũng khiến mâu thuẫn giữa Kiều thị và Mộ thị càng thêm sau, tội gì chứ?"
Cô giống như đang trấn an một đứa trẻ, sờ đầu hắn, nói: "Nghe lời, mở cửa ra, dài hơn hai phút sẽ không dễ giải thích đâu."
Lê Vãn Ca biết Kiều Tư Nam không phải người xấu.
Đặc biệt là lần trước, cô bị Mộ Thừa Huyền bắt phải truyền máu cho Cố Mạn Mạn, nếu hắn không kịp thời xuất hiện, chắc rằng cô đã chết từ lâu rồi.
Ở trong mắt cô, hắn chính là ân nhân của cô.
Cũng vi là ân nhân, thi càng không muốn dây dưa với hắn.
"Hừ, cô đã ăn nằm cùng với Mộ Thừa Huyền thì thế nào, cô lại không yêu anh ấy, anh ấy cũng không yêu cô, chẳng qua chỉ là tự đẩy minh vào hổ lửa thôi, đây mới gọi là cái cô "muốn" chứ gi?"
Kiều Tu Nam đút tay vào túi, gương mặt anh tuấn, nở nụ cười khinh miệt.
"Sao anh biết tôi không yêu anh ấy, sao anh dám khẳng định, anh ấy sẽ không cưới