Mộ Thừa Huyền bị đưa vào phòng cấp cứu, đèn chùm rót xuống đập vào thủy não, tình hinh khá nghiêm trọng, bệnh viện trực tiếp ra thông bảo tình trạng nguy kịch.
Khi Lương Ngọc Khi biết được tin tức này, bất tỉnh tại chỗ.
Nhờ vào Mộ Thừa Phong và Cố Mạn Mạn dìu dắt, chạy đến bệnh viện.
"Xảy ra chuyện gì, Thừa Huyền không phải đang họp sao? Sao đột nhiên lại..."
Lương Ngọc Nghi canh giữ trước của phòng cấp cứu, nấm lấy tay Giang Hải, kích động hỏi.
"Phu nhân, vốn dĩ Mộ tổng đang họp, sau khi nghe điện thoại, không nói gi mà trực tiếp chạy đến trung tâm Nghệ Thuật Hoa Nam, kết quả nhin thấy An An tiểu thư và Kiều nhị thiếu gia lên lút gặp nhau, khi đang cãi nhau, chùm đèn trên đỉnh đầu An An tiểu thu đột nhiên rớt xuống, Mộ tổng vi bảo vệ An An tiểu thư mới gặp phải chuyện ngoài ý muốn này."
Giang Hải nắm chặt tay, kể lại chuyện từ đầu tới cuối, không hề giấu giếm chút nào có Lương Ngọc Nghi nghe.
"Cậu nói cái gi, con trai tôi... Là vi bảo vệ người phụ nữ kia mới bị như vậy?”
Lương Ngọc Nghi tức giận đến nỗi run rẩy cả người, cắn chặt răng,
quát: "Bây giờ người phụ nữ kia ở chỗ nào, tôi muốn mạng của cô ấy!"
"Mẹ, mẹ binh tĩnh chút đi, chuyện rất phức tạp, mẹ đừng làm rối thêm nữa, chúng ta chờ xem tình hình của anh hai như thể nào đã."
Mặc dù Mộ Thừa Phong an ủi Lương Ngọc Nghi, nhưng trong lòng vẫn Có chút không thoải mái.
Nếu như lời của Giang Hải là thật, thì người phụ nữ Lạc An kia chính là hồng nhan họa thủy, không nên để anh hai tiếp xúc.
"Bác sĩ đã thông báo rằng tình hình của anh trai con rất nguy kịch rồi,
con còn muốn mẹ tỉnh táo như thế nào, mẹ đã nói từ sớm rồi, rằng người phụ nữ kia không phải người tốt, bảo anh trai con đừng dung vào, anh trai con cử không thèm nghe..."
Lương Ngọc Nghi là một người mẹ, đã nằm trên bờ vực chuẩn bị sụp đổ.
Hiện tại bà chi muốn băm Lê Vân Ca thành trăm mảnh, giống như chỉ cần Lê Văn Ca chết, con của bà sẽ không có việc gì.
Lúc này, Lê Văn Ca và Kiều Tư Nam cũng chạy tới bệnh viện.
"Vì an toàn, cô vẫn nên tránh trước đi!"
Khi cửa thang máy mở ra, Kiều Tư Nam nhìn thấy tình trạng hỗn loạn trước của phòng cấp cứu.
Hắn giữ chặt Lê Văn Ca đang muốn xông về phía trước, rất lo người nhà họ Mộ sẽ gây chuyện với cô.
"Loại thời điểm này, sao tôi có thể tránh đi, Mộ Thừa Huyền bị thương vì tôi, tôi mà trảnh thi tôi còn được xem là con người à?"
"Nhưng người Mộ gia, cũng không phải dễ trêu chọc, đặc biệt là Mộ phu nhân, ai ở Bắc Thành dám đụng vào, cô làm hại khiến con trai của bà ấy phải vào phòng cấp cứu, cô cho rằng bà ấy sẽ bỏ qua cho cô à?"
"Nên đối mặt thi phải đối mặt, bà ấy cũng không thể giết tôi chứ?"
"Cô đừng nói như vậy, bà ấy quả thực dám giết người đấy."
"Vậy liền để trời định đi, tôi không then với lương tâm là được."
Sau khi Lê Vãn Ca nói xong, dùng sức giật tay minh lại, đi đến phòng cấp cửu.
"Được, cô, cải đồ yêu tinh hại người còn không biết xấu hổ, tôi đang lo không tìm thấy cô đây, cô ngược lại dâng tới cửa!"
Khi Lương Ngọc Nghi nhin thấy Lê Vân Ca, lập tức bình tĩnh lại, gương mặt cao quý, thanh nhã, bây giờ lại tràn ngập thù hận.
Trong đôi mắt lóe lên ảnh sáng muốn xé nát Lê Văn Ca
"Thật xin lỗi, Mộ phu nhân, tôi không nghĩ đến chuyện sẽ thành như vậy..."
Lê Vân Ca nắm chặt tay, hốc mất đỏ lên, nhìn ảnh đèn luôn đỏ của phòng cấp cứu, nức nở nói: "Mộ tổng, anh ấy thế nào rồi?"
"Bác sĩ đã thông báo anh trai tôi đang trong tinh trạng nguy kịch, sống chết chưa rõ... Cô đi nhanh đi, chỗ này không chảo đón cô."
Mộ Thừa Phong đi lên trước một bước, chấn ngang giữa Lê Văn Ca và Lương Ngọc Nghi, nắm chặt quyền, ra lệnh với Lê Văn Ca.
"Cái gì, tình... tình hình nguy kịch?"
Lê Văn Ca giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, trước mắt dần dần biến thành màu đen.
Mộ Thừa Huyn... tồn tại như một vị thần, sao có thể tình trạng nguy kịch chứ?
Không, cô không thể chấp nhận được!
"Cô chính là đồ sao chổi, cô hại anh