"Vốn dĩ tiềm lực của con người là vô tận, ngàn người ngàn mặt, nếu không, sao có diễn viên diễn nghề này chủ!"
Lê Vân Ca không biết Kiều Tư Nam có phải có ẩn ý gì không, nhưng cô rất đồng ý với lời nói của hắn.
Lê Vãn Ca lúc trước và Lê Lạc An hiện tại cũng không phải là một
người.
Lê Văn Ca lúc trước có lẽ rất yêu Mộ Thừa Huyền, yêu đến mức không quan tâm bản thân.
Lê Lạc An hiện tại, sẽ không tiếp tục yêu Mộ Thừa Huyền, cho dù hắn thật sự đã chết đi nữa, cô cũng sẽ không chày một giọt nước mất nào vì hẳn.
"Tôi mệt rồi, muốn về nghĩ, Kiều Tư Nam... Anh có muốn về không, có thể tiện đường chở tôi về được không?"
Lê Văn Ca hỏi Kiều Tư Nam.
Cô nhớ nhà Kiều Tư Nam rất gần với Mộ trạch, vừa lúc tiện đường.
Thay vì mệt, không bằng nói là cô lo lắng cho Tiểu Bao.
Mộ Thừa Huyền bị thương, Lương Ngọc Nghi và Mộ Thừa Phong đều tới bệnh viên, Tiểu Bao ở nhà một mình, cũng không biết cậu bé có sợ hay không nữa.
"Đừng khách khi như vậy, tôi là kỵ sĩ của cô, cô ra lệnh một tiếng, tôi chết vạn lần cũng không tủ."
Kiều Tư Nam nói nửa đùa, nửa thật.
Lê Vân Ca im lặng thở dài, lười tranh cãi với hắn.
Người đàn ông này, vĩnh viễn không thể nào nghiêm túc được:
Chương 93 Chỉ Cần Cô Ra Lệnh, Tôi Chết Vạn Lần Cũng Không Từ
"Kiều nhị thiếu gia, cô ấy là nghệ sĩ của tôi, hiện tại không thể có bất kỳ tin tức xấu nào, hơn nữa anh cũng biết mối quan hệ của cô ấy và Mộ Thừa Huyền, anh đừng làm bậy."
Lê Cảnh Hàng nhìn Lê Văn Ca, lại nhìn Kiều Tư Nam, cảm giác giống như trơ mắt nhìn cô gái vô tri rơi vào hố lửa của công tử đào hoa.
Hắn lấy tâm thái che chở cho con, khéo Lê Văn Ca ra phía sau mình, nói: "Cô muốn về, tôi đưa cô về là được, dù sao Mộ thị phát xe Rolls Royce phong cách như vậy cho cô, không dùng thì phi."
"Lê đại thiếu gia, đây là lo lắng cho tôi hay là lo lắng cho Mộ tổng, vội vàng giữa khoảng cách cho tôi và Kiểu nhị thiếu gia như vậy, không phải sợ tôi cho Mộ tổng đội nón xanh đó chứ?"
Lê Văn Ca thấy hành động "miệng nói không nhưng thân thể lại rất thành thực" của anh trai minh, cực kỳ đáng yêu, nhịn không được mà trêu chọc.
Anh trai rõ ràng chán ghét cô như vậy, lại hận Mộ Thừa Huyền như thế, nhưng vẫn sợ cô bị tổn thương, cũng sợ Mộ Thừa Huyền khó xử.
Người có bản tính lương thiện chính là như thế.
Miệng thì cứ la "chán ghét", nhưng nếu thật sự gặp được nguy hiểm thi vĩnh viễn là người đầu tiên lao ra bảo vệ bạn.
Anh trai của cô, thật sự là người anh trai tốt nhất thế giới!
"Yên tâm đi, Lê đại thiếu gia, tôi và Kiều nhị thiếu gia là trong sạch, anh ấy sẽ không làm tôi tổn thương đầu, tôi cũng sẽ không để Mộ đại thiếu gia đội nón xanh, đơn thuần chỉ là tiện đường đi cùng mà thôi."
"Hừ, tự mình đa tình, tôi mặc kệ cô sống hay chết, còn về nón xanh... tôi ước gì Mộ Thừa Huyền đội nhiều thêm mấy cái, báo thù thay cho em gái tôi."
Chương 93 Chỉ cần Có Ra Lệnh, Tôi Chết Vạn Lần Cũng Không Từ
Lê Cảnh Hàng xoay người, rất ngạo kiều (*) nói.
(*) Ngoài miệng thì kiêu ngạo, trong lòng thì rất dịu dàng
Cuối cùng Lê Văn Ca cũng rời khỏi bệnh viện.
Cô ngồi trên xe Kiều Tư Nam, trên đường đi không nói một chữ nào.
Rất mệt, rất mệt, nhiều hơn chính là không yên lòng.
Xảy ra chuyện này, sau này quan hệ với Mộ Thừa Huyền sẽ biến thành
như thế nào, cô không dám suy nghĩ.
Đừng nói là mang thai con hắn, chỉ sợ ngay cả sống thôi cũng đã khỏ
khân rồi...
"Đến rồi."
Kiều Tư Nam dừng xe trước cửa biệt thự, giọng nói trầm thấp.
"Cảm ơn."
Lê Vãn Ca hít sâu một hơi, chuẩn bị mở cửa xe.
"Vẫn là câu nói đó, tôi chính là kỵ sĩ của cô, chỉ cần cô ra lệnh, tôi chết vạn lần cũng không từ, mặc kệ cô báo thù Mộ Thừa Huyền hay có mục đích khác, khi không giải quyết được chuyện gi, có thể tùy thời đến chỗ tôi."
Kiều Tư Nam it khi dùng giọng điệu nghiêm túc, đột ngột nói với Lê Văn
Ca.
Lê Văn Ca quay đầu, nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái, trong mắt chỉ có sự hoang mang."Kiều Tư Nam, rốt cuộc anh giấu giếm tôi cải gi... Hoặc là nói anh đã biết cái gi?"
"Sớm muộn gi cô cũng sẽ biết rõ."
Kiều