“Đúng vậy, bởi vì trước mắt chúng ta không có bất kỳ đầu mối nào có thể tiến hành điều tra” Trình Hiệp cũng bất đắc dĩ buông tay.
Đường Hạo Tuấn để bức ảnh sang một bên, nhìn Trình Hiệp, thấp giọng nói: “Anh nói, trong túi cô ấy có thứ gì đáng giá để cướp đây?” Trình Hiệp lắc đầu: “Chuyện này tôi cũng không biết”
Đường Hạo Tuấn cụp mắt xuống, không lên tiếng nữa.
Một lát sau, anh mệt mỏi xoa sống mũi: “Anh đi thông báo cho dì Vương, bảo bà ấy chuẩn bị cho cô ấy một bộ quần áo, sáng mai đưa tới đây” “Vâng” Trình Hiệp đồng ý, xoay người rời đi.
Đêm nay, Đường Hạo Tuấn ở lại phòng bệnh, chăm nom Tống Vy cả một đêm.
Đến sáng sớm hôm sau, một cuộc điện thoại gọi tới, anh mới rời đi.
Anh rời đi không lâu sau, Tống Vy liền tỉnh lại.
Dì Vương nghe được tiếng động, vội bước nhanh đến bên giường bệnh, vui mừng nhìn cô: “Cô Tống”
“Dì Vương?” Tống Vy chớp mắt một cái: “Sao dì lại ở đây?” Cô chống người ngồi dậy.
Dì Vương đưa cho cô một ly nước: “Là cậu chủ bảo tôi tới chăm sóc cô” “Tổng giám đốc Đường?” Tống Vy bưng ly nước nhìn xung quanh: “Người khác đâu rồi?” “Đã đi cả rồi”
“Thật ạ?” Tống Vy uống một hớp nước, đáy mắt hơi mất mát.
Dì Vương mở hộp giữ nhiệt ra: “Cô Tống đói bụng chưa? Tôi nấu cháo gà rồi, cô ăn nhiều một chút.”
“Vâng, cảm ơn dì Vương” Tống Vy gật đầu.
Cô đúng lúc cũng hơi đói rồi.
Dì Vương ngồi một bên, cười ha ha nhìn cô ăn.
Tống Vy bị bà ta nhìn thì hơi ngượng ngùng, tốc độ ăn cháo cũng chậm lại: “Dì Vương, trên mặt cháu có gì sao?” “Không, tôi chỉ đang vui mừng, từ trước tới này cậu chủ chưa bao giờ quan tâm tới ai như vậy” Dì Vương nói.
Tống Vy nhướng mày: “Không thể nào! Không phải cô Lâm là người tổng giám đốc Đường quan tâm nhất sao?” “Cô ấy?” Ánh mắt dì Vương lóe lên, sau đó lắc đầu, không lên tiếng nữa, tựa như có ẩn tình gì đó khó nói.
Tống Vy cảm thấy hơi kỳ lạ, dì Vương thật sự tựa như cũng đồng ý lời của cô.
Là cô suy nghĩ nhiều sao? Tống Vy khuấy cháo gà, âm thầm trầm tư.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, dì Vương đi mở cửa.
Mạnh Ngọc đi vào theo sau lưng cô: “Vết