Tống Vy bị anh nhìn đến mức hơi xấu hổ, định thu tay về.
Nhưng Đường Hạo Tuấn lại nắm chặt tay cô: “Em đừng nhúc nhích!” Tổng Vy ngồi im ngay.
Đường Hạo Tuần buông tay cô ra, rồi tháo cà vạt trên cổ xuống, dùng sức xé thành hai mảnh.
Cảnh tượng này đã làm Tống Vy vô cùng đau lòng: “Tổng giám đốc Đường, cà vạt của anh là tác phẩm của thầy Landis, nếu anh cứ xé như thế sẽ rất tiếc”
Đường Hạo Tuấn ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn cô: “Tôi có nhiều lắm.” "..”
Khóe miệng Tống Vy khẽ giật, nhất thời không nói lại được.
“Cô xòe tay ra!”
Đường Hạo Tuấn nhắc nhở.
Tống Vy ngoan ngoãn làm theo, thấy anh cầm cà vạt về phía tay mình thì biết anh định làm gì.
Anh định băng bó tay giúp cô.
Nghĩ thế, tim Tổng Vy liền đập thình thịch.
Đường Hạo Tuấn phủ một lớn nhất của cà vạt lên lòng bàn tay cô, rồi bắt đầu quấn quanh.
Lúc quấn, anh khó tránh khỏi dùng sức quá đà.
Tống Vy không nhịn được rên lên: “À, đau!”
“Em ráng nhìn một chút!” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng thốt ra một câu.
Dù anh nói thế, nhưng sức lực của anh đã giảm xuống đáng kể.
Tổng Vy đã nhận ra, không khỏi bật cười.
Đường Hạo Tuần nhíu mày hỏi: “Em cười cái gì?” “Tôi cười tổng giám đốc Đường là người nói một đằng làm một nẻo” Tống Vy nhìn anh nói.
Đường Hạo Tuấn nhất thời hiểu rõ cô đang ám chỉ điều gì, nên mím môi mỏng, ấn vào lòng bàn tay cô.
Tổng Vy hét lên.
Đường Hạo Tuấn hất tay cô ra: “Tôi bằng xong rồi.” Tống Vy bĩu môi, biết rõ anh đang trả thù câu nói lúc nãy của cô.
Ha, đúng là người đàn ông nhỏ nhen.
Nhưng cô thật sự không ngờ, anh cũng có mặt trẻ con như vậy.
Tống Vy che miệng cười trộm, nhưng không phát ra tiếng, bằng không để anh nghe thấy lại không vui.
Không biết qua bao lâu, lúc Tổng Vy cảm thấy hơi buồn ngủ, thì bên ngoài nhà xưởng bỗng vang lên mấy tiếng bước chân, rồi có thứ gì đó liên lục ném vào từ cửa sổ trên mái nhà, phát ra tiếng lăn khi rơi xuống sàn.
Tổng Vy nhất thời tỉnh táo, chỉ vào một chiếc bình nhỏ gần nhất: “Tổng giám đốc Đường, đó là thứ gì?”
Đường Hạo Tuấn không đáp lại, mà đứng dậy đi qua đó xem xét, lúc nhìn thấy nhãn trên thân bình thì khẽ biến sắc: “Đây là khí nitơ, mau bịt miệng mũi lại!”
“Cái gì?” Mắt Tống Vy bỗng thu nhỏ, nghe lời anh bịt chặt miệng mũi ngay.
Quả nhiên Đường Hạo Tuấn đã nói trúng, người