Sắc mặt Tô Thu càng trắng bệch, vội tìm cớ giải thích: “Trước đây tôi không có thân thích, sau đó người em họ này tới tìm tôi, tôi mới biết cậu ấy là con trai út bị thất lạc của bác họ lúc trước, chồng à ông cũng biết, nhà mẹ đẻ tôi chẳng còn ai, giờ bỗng có thêm một người thân, khó tránh khỏi sẽ quan tâm nhiều hơn”
“Bà nói cũng đúng” Tống Huy Khanh gật đầu, cảm thấy rất có lý.
Tô Thu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hung ác lườm Tống Vy.
Tống Vy mỉm cười, không vạch trần lời nói dối của bà ta.
Vì tạm thời cô vẫn chưa muốn cho Tổng Huy Khanh biết chuyện Tô Thu ngoại tình.
“Ba” Tống Vy thu hồi ý cười trên mặt, lại trở về vẻ lạnh lẽo: “Con tới đây là để đòi lại lý lẽ những chuyện dì Tô đã làm với con, ba nói thử xem nên giải quyết thế nào?”
Tổng Huy Khanh khẽ họ một tiếng: “Vậy con muốn thế nào?” Tống Vy rũ mắt nói: “Ba cho con 60 tỷ, con có thể không so đo mấy chuyện này nữa.”
Không phải có lương thiện, cũng không phải nhát gan, mà cô biết, Tống Huy Khanh sẽ bảo vệ Tô Thu, dù trong tay cô có chứng cứ, cũng không bao giờ đầu lại ông ta.
Dù cô nói chuyện Tô Thu ngoại tình ra, Tống Huy Khanh cũng sẽ che giấu giúp bà ta, đồng thời xuống tay đối phó cô con gái như cô, vì sợ cô truyền ra ngoài, vậy không bằng cô dứt khoát đòi lợi ích, đợi sau này có cơ hội rồi, cô lại trừng trị Tô Thu.
“60 tỷ, không bằng cô đi cướp đi!” Tô Thu đập bàn quát.
Sắc mặt Tổng Huy Khanh cũng rất khó coi.
Tống Vy xua tay nói: “60 tỷ mà nhiều à? Dì đập phá máy móc của tôi, còn muốn lấy mạng tôi, tôi không cho dù ngồi tù đã nhận từ lắm rồi”
Nói đến đây, cô đảo mắt, áp sát Tô Thu: “Đúng rồi dì Tô, tôi quên nói cho dì biết, vụ cướp tối hôm đó và tối qua, tôi đều đi cùng tổng giám đốc Đường, nói cách khác, dì cũng suýt lấy mạng anh ấy đấy”
“Cái gì?” Đầu óc Tô Thu nổ tung, chỉ cảm thấy cả thế giới đều xoay chuyển.
Tống Huy Khanh cũng chẳng khá khẩm hơn, cả người yếu ớt ngồi phịch xuống ghế.
Giờ ông chẳng thể suy nghĩ được, tại