“Được!” Giang Hạ gật đầu.
Cúp máy, Tống Vy tìm mấy nhân viên cao to, ra ngoài công lớn hội trường thời trang chờ cùng cô.
Hơn hai mươi phút sau, Giang Hạ lái một chiếc xe tải con đến.
Tống Vy bảo nhân viên dọn mấy món đồ trên xe tải con xuống, cô đứng bên cạnh kiểm kê chỉ huy:
“Cẩn thận một chút, đừng có va đập, tôi kiểm kê xong rồi, dọn đến phòng trang điểm hết đi, Hạ cậu đi theo bọn họ luôn đi, canh chừng gíp tớ, đừng để bất cứ người nào mở thùng ra, nếu ai không nghe thì cứ đuổi thẳng cổ”
“Được!” Giang Hạ đồng ý.
Cô đi rồi, một chiếc Phantom ngừng trước mặt Tống Vy, cửa sổ xe ở hàng ghế sau hạ xuống, lộ ra gương mặt điển trai của Đường Hạo Tuấn.
Anh nhìn Tống Vy đang cong người xoay quanh một đống thùng giấy, không khỏi nhíu mày: “Em làm gì đó? “Tổng giám đốc Đường?” Tống Vy nghe giọng nói của anh, đứng thẳng người nhìn qua.
Đường Hạo Tuấn ừ: “Đó là gì?” “Là quần áo?” Tống Vy khép laptop lại.
Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Quần áo?”
Tống Vy gật đầu: “Được rồi tổng giám đốc Đường, tạm thời tôi không nói chuyện với anh được, show thời trang sắp bắt đầu rồi, tôi phải đi chuẩn bị, tạm biệt!”
Nói xong, cô bảo nhân viên khiêng đóng thùng còn lại lên, đi theo sau bọn họ đi mất.
Đường Hạo Tuấn nhìn bóng lưng vội vã của cô, híp mắt: “Cậu đi điều tra thử xem, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Vâng” Trình Hiệp ngồi ghế lái đáp.
Hơn mười phút sau, Trình Hiệp đi vào phòng nghỉ của Đường Hạo Tuấn với sắc mặt không được tốt lắm: “Tổng giám đốc, đã điều tra xong, đúng là đã xảy ra chuyện, quần áo chuẩn bị biểu diễn đều bị người ta cắt rách”
“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn sa sầm mặt: "Ai cắt?”
“Tạm thời vẫn