Cửa mở ra, Trình Hiệp đứng ở bên ngoài, khua tay với Tống Vy: "Nhà thiết kế Tống, đã trễ thế này không quấy rầy cô chứ?"
"Không có" Tống Vy lắc đầu, sau đó nghi ngờ hỏi: "Trợ lý Trình có chuyện gì không?"
"Là như vậy, tôi cùng Giám đốc Đường đến lấy món đồ quan trọng, nhưng tự nhiên tủ không mở được, cho nên muốn hỏi cô có số điện thoại của bên dịch vụ sửa chữa không" Trình Hiệp đẩy kính một cái, ánh mắt tỉnh bơi nhìn vào phòng khách sau lưng cô, như đang tìm cái gì.
Tống Vy không nhận ra được sự khác thường của anh ta, cười gật đầu một cái: "Có, anh chờ một chút, tôi đi lấy danh thiếp cho"
Nói xong, cô xoay người trở về phòng khách.
"Bé yêu, ai thế?"
Lưu Mộng đi ra cửa nhìn một cái.
Tống Vy đứng cạnh bàn uống nước, vừa tìm danh thiếp vừa trả lời:"Là cấp trên của con, mẹ, tắm một cái rồi đi ngủ đi, sắp đến giờ rồi đấy."
"Được." Lưu Mộng bỏ lại nho rồi vỗ tay một cái, đứng dậy đi tới phòng tắm.
Tống Vy tìm được danh thiếp lại đi tới cửa, đưa danh thiếp cho Trình Hiệp.
Trình Hiệp sau khi nói cảm ơn, cũng không vội đi, ngược lại làm bộ tò mò hỏi: "Nhà của nhà thiết kế Tống có khách à?"
"Không phải khách, là mẹ tôi." Tống Vy mỉm cười nói.
Trình Hiệp đại thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt!" "Hả?" Tống Vy không rõ cho nên nhìn anh ta: "Thư kí Trình, sao anh vui thế?"
"Có không?" Trình Hiệp đảo mắt, giả vờ ngây ngốc: "Không có đâu, nhà thiết kế Tống nhìn lầm rồi, tôi đi về trước, hẹn gặp lại!"
Nói xong, anh ta cầm danh thiếp xoay người, vào chung cư đối diện.
Sau khi đóng cửa, Trình Hiệp khẽ thở dài, nhìn danh thiếp trên tay, bất đắc dĩ cười khổ.
Sau khi nhà thiết kế Tống rời khỏi tiệc, mặt Tổng giám đốc vẫn đen, đừng tưởng rằng anh ta không biết, Tổng Giám đốc để ý người mà nhà thiết kế Tông muốn đón, nếu không chạy tới nơi này làm gì?
Hết cách, vì Tổng giám đốc, anh ta