Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

“con Hiểu Rồi”


trước sau



“Đúng vậy, mọi chuyện đã qua rồi, như Hạo Tuấn đã nói, con và cậu ta không thể đến được với nhau nữa.

Vậy nên Vy Vy à, con hãy từ bỏ, đừng có yêu cậu ta nữa.

Bây giờ con đã có con, cậu ta đã có vợ sắp cưới, nếu tiếp tục yêu thì chỉ nhận lại tổn thương mà thôi, con có hiểu không?”
Lưu Mộng nghiêm túc nhắc nhở.
Mí mắt Tống Vy cụp xuống, che đi vẻ u buồn trong mắt, ừm nhẹ một tiếng khe khẽ như tiếng muỗi: “Con hiểu rồi”.


Thật ra ngay từ đầu cô đã biết mình và Hạo Tuấn không còn khả năng nữa, vì vậy cô luôn âm thầm giữ kín tình cảm vào trong lòng để không ai phát hiện ra.

Nhưng bây giờ nghe thấy người khác nói hai người không có thể quay lại được nữa một cách thẳng thừng như vậy, trong lòng vẫn không khỏi khó chịu.

“Hiểu ra rồi là tốt” Lưu Mộng VỖ VỖ lưng cô.

Tống Vy xoa xoa bả vai bà ta: “Mẹ, bây giờ cũng muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi, đã lâu rồi chúng ta chưa được ngủ cùng nhau”
“Được rồi, vậy đêm nay mẹ sẽ ôm con ngủ” Lưu Mộng mỉm cười.

Ngày hôm sau, sau khi Tống Vy đưa hai đứa trẻ đến trường mẫu giáo thì xách túi đến bệnh viện tìm Kiều Phàm.

Kiều Phàm đang thăm khám cho một bệnh nhân, nhìn thấy cô đến, anh ta ra hiệu với cô.

Tống Vy đưa tay lên làm động tác ok, bước nhẹ nhàng đến chỗ chiếc ghế và ngồi xuống, đợi anh xong việc.
Chờ khoảng mười mấy phút, bệnh nhân đó đã đi ra ngoài, Kiều Phàm đứng dậy đi tới trước máy lọc nước, lấy một ít nước vào cốc đựng nước dùng một lần rồi đi tới chỗ Tống Vy, đưa cho cô và nói: “Sao em lại tới đây?”
“Mẹ bảo tôi đến đưa đồ cho anh”
Vừa nói, cô vừa đặt cốc nước xuống, cầm chiếc túi bên cạnh đưa cho anh ta: “Đây là quà mẹ tôi mang từ nước ngoài về, còn có mấy cuốn sách y học mà thầy của anh nhờ mẹ tôi mang về.”
“Tốt quá, cám ơn bác gái giúp tôi nhé” Kiều Phàm mỉm cười cầm lấy chiếc túi rồi hỏi: “Đúng rồi, bác gái về lúc nào vậy?”

“Tối hôm qua” Tống Vy uống một ngụm nước và đáp.

Kiều Phàm

lấy sách y học trong chiếc túi ra, đặt trên bàn làm việc: “Vậy không phải Tiểu Kim ở nước ngoài một mình ư?”
“Không sao, mấy ngày nữa mẹ tôi sẽ rời đi” Cô xua tay nói.

Kiều Phàm gật đầu, vừa định nói thêm gì đó thì một y tá lo lắng chạy vào: “Bác sĩ Kiều, bệnh viện vừa tiếp nhận một bệnh nhân u não, bác sĩ Mạnh bảo anh qua đó đảm nhận mổ chính ạ?
Anh ta cau mày.

Tống Vy đứng lên: “Kiều Phàm, nếu anh đã bận việc thì tôi không quấy rầy nữa”
“Được, tối nay gọi bác gái ra ngoài ăn cơm, tôi sẽ chiêu đãi” Kiều Phàm lấy áo blue trắng trên giá xuống và mặc vào.

Cô ừ một tiếng.

Sau đó, Kiều Phàm đi theo y tá ra ngoài.

Tống Vy cũng không ở đây lâu, cô đóng cửa phòng làm việc lại rồi chuẩn bị rời đi.


Khi cô đi ra khỏi tòa nhà thăm khám của bác sĩ, đi ngang qua khu vườn, một giọng nữ nhẹ nhàng dịu dàng đột nhiên gọi cô: “Là cô Tống sao?”
Cô dừng bước và quay đầu lại nhìn.

Nhìn thấy Lâm Giai Nhi mặc bộ đồ bệnh nhân, đội tóc giả ngồi trên xe lăn cười với mình, cô không khỏi kinh ngạc hai giây: “Cô Lâm”
Cô thực sự không ngờ rằng mình sẽ gặp Lâm Giai Nhi ở đây.

“Đúng là cô Tống, tôi còn tưởng rằng mình nhìn lầm cơ” Cô ta điều khiển xe lăn đi đến bên cạnh cô.

Tống Vy mỉm cười:
“Sao cô Lâm lại đi ra đây? Không có người đi theo à?” “Có chứ, anh ấy quay lại giúp tôi lấy áo khoác Lâm Giai Nhi liếc nhìn tòa nhà bệnh viện, lập tức hỏi: “Cô Tống đến gặp bác sĩ Kiều ư? “Ừ, đúng vậy” Tống Vy gật đầu.

“Vậy tôi có thể hỏi một chút được không, cô Tống và bác sĩ Kiều có quan hệ gì?”
Lâm Giai Nhi chớp mắt tò mò nhìn cô.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện