CHƯƠNG 1483
Nếu là cấp trên cấp dưới thì tại sao lại ở chung, hơn nữa người hầu còn dùng cách xưng hô thân mật như thế để gọi bọn họ?
Tống Vy cắn môi, nén nghi ngờ trong lòng xuống rồi tiếp tục hỏi: “Vậy sao? Vậy ông chủ và cô chủ của mấy cô tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi không biết tên của ông chủ và cô chủ, bọn tôi chỉ gọi họ như thế thôi. Còn về tuổi tác, ông chủ lớn hơn mợ chủ một chút, còn cô chủ thì xêm tuổi mợ chủ.”
“Thế à.” Tống Vy cắn môi không hài lòng.
Dù sao điều cô muốn biết nhất chính là tên của vị ông chủ và cô chủ đó. Có vậy cô mới biết được ai đã bắt cóc mình.
Nhưng người hầu không biết thì cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Nhưng ít nhiều là cũng biết tuổi rồi.
Sau đó, Tống Vy không hỏi tiếp nữa, dù trong lòng cô có muôn vàn câu hỏi nhưng cô biết nếu hỏi quá nhiều sẽ khiến người hầu sinh nghi. Vậy nên cô phải kìm nén rồi sau này tìm cơ hội trốn thoát.
Thời gian đã trôi qua khá lâu rồi nhưng sau khi ăn miếng cơm kia, cô vẫn không cảm thấy cơ thể có gì khác lạ. Chứng tỏ bữa cơm này không có vấn đề. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vậy nên Tống Vy không khách khí nữa mà bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.
Tuy ở một nơi xa lạ mà ăn cơm thì không ổn lắm nhưng để duy trì thể lực, cô chỉ còn cách ăn vào. chỉ khi có đủ thể lực thì cô mới có thể tự bảo vệ mình, có thể có tìm cơ hội rời khỏi đây.
Thấy Tống Vy ăn cơm, người hầu thở phào một hơi rồi mỉm cười.
Lúc sáng, trước khi ra ngoài,
Vốn dĩ, cô ta định bụng rằng nếu mợ chủ không ăn thì cô sẽ cầu xin mợ chủ, ai ngờ mợ chủ lại tự mình ăn cơm khiến tâm trạng thấp thỏm của cô cũng lắng xuống.
Sau khi bình tĩnh ăn xong một bữa cơm, Tống Vy đứng dậy và quay sang nói với người giúp việc: “Tôi có thể ra ngoài đi dạo không?”
Cô muốn ra biệt thự để xem tình hình bên ngoài, chỉ ở trong biệt thự xem xét nơi sống của bản thân là không đủ.
Ở ngoài, cô có thể biết rõ nó là bên bờ biển nào.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là tìm được đường chạy trốn phù hợp nhất cho chính mình.
Nhưng trước khi chạy trốn, cô cũng phải tìm các thiết bị điện tử như điện thoại hoặc máy tính để liên lạc với Đường Hạo Tuấn, để Đường Hạo Tuấn gửi ai đó qua.
Sau đó cô có thể chạy ra khỏi biệt thự và gặp Đường Hạo Tuấn.
Người giúp việc không trả lời.
Thấy vậy, Tống Vy bắt đầu lo lắng.
Lẽ nào là người giúp việc nhận được lệnh không cho cô ra ngoài.
Đang lúc Tống Vy lo lắng, người giúp việc đột nhiên gật đầu: “Đương nhiên có thể, ông chủ đã nói qua, mợ chủ có thể đi gần quanh biệt thự, nhưng mà không thể đi quá xa.”
“Tại sao?” Tống Vy nắm chặt tay.
Người giúp việc trả lời: “Bởi vì đi quá xa, thì gặp biển, dễ xảy ra chuyện.”
“Vậy sao …” Tống Vy mím môi: “Tôi biết rồi, vậy tôi ra ngoài đây.”