Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1490


trước sau

CHƯƠNG 1490

Hơn nữa, ánh mắt của các chuyên gia thiết kế thời trang đều rất chuẩn xác, vừa nhìn thì có thể đoán được số đo dáng người của đối phương.

Cho nên sau khi nhìn thấy người phụ nữ đó, Tống Vy lập tức nhận ra đó chính là Lâm Giai Nhi, bởi vì dáng người của người phụ nữ đó giống hệt với Lâm Giai Nhi.

Lúc Tống Vy đang nắm chặt lan can ban công, toàn thân run rẩy, người xuống máy bay tiếp theo rốt cuộc cũng đã xuất hiện trong tầm mắt cô, là một người đàn ông.

Nhìn thấy người đàn ông đó, sắc mặt Tống Vy không thay đổi là bao, chỉ là bàn tay đang nắm lấy lan can lại càng chặt hơn nữa.

Đường Hạo Minh!

Quả nhiên là suy đoán ngay từ đầu của cô đã đúng rồi, người đưa cô đến đây là Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi.

Hòn đảo này chính là đại bản doanh của Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tống Vy, Đường Hạo Minh quay người ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy Tống Vy đang đứng ở ban công lầu ba biệt thự, trong mắt anh ta lóe lên tia sáng, sau đó phất tay nở nụ cười chào hỏi với Tống Vy.

Hành động của anh ta đã thu hút sự chú ý của Lâm Giai Nhi, Lâm Giai Nhi nhìn theo, nhìn thấy là Tống Vy, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi nhanh như chớp.

“Cô ta tỉnh rồi.” Lâm Giai Nhi nắm chặt tay, nghiến răng gạt ra bốn chữ.

Đường Hạo Minh bỏ tay xuống, gương mặt lạnh lẽo nhìn cô ta: “Tôi vẫn là câu nói đó, đừng ra tay với cô ấy, nếu không thì tôi sẽ lột da cô.”

Lâm Giai Nhi nheo mắt: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cố nhịn, nhưng mà tôi không

hiểu một chuyện.”

“Chuyện gì?” Đường Hạo Minh đẩy đẩy mắt kính.

Lâm Giai Nhi khoanh tay lại: “Anh bắt Tống Vy đến đây là muốn làm thế thân cho thím hai của anh à, hay là…”

Khi nghe thấy hai chữ thím hai.

Sắc mặt của Đường Hạo Minh liền trầm xuống, đột nhiên đưa ta ra bóp lấy mặt của Lâm Giai Nhi, giọng nói âm trầm: “Đừng có nhắc tới thím hai với tôi, cô không xứng!”

Lâm Giai Nhi đau đến nỗi cơ mặt vặn vẹo, thái dương rịn ra một lớp màu hôi mỏng, giọng nói khàn khàn: “Tôi biết rồi, tôi… tôi không nhắc đến nữa, buông ra đi…”

“Hừ!” Trong mắt Đường Hạo Minh toát ra một tia chán ghét, hất mạnh cô ta một cái.

Lâm Giai Nhi té ngã xuống đất, tầm nhìn tối đi một chút, qua mấy giây mới lấy lại ánh sáng.

Nhưng mà tầm nhìn của cô ta liền khôi phục rất nhanh, tay nắm lấy hạt cát, đứng dậy, trong lòng vô cùng phẫn nộ.

Đôi mắt của cô ta sắp không thể dùng được rồi.

Vốn dĩ Mạnh Ngọc đã thay giác mạc cho cô ta, đôi mắt của cô ta ít nhất cũng có thể được sử dụng mấy năm mới có thể bị các tế bào u trong não ăn mòn rồi dẫn đến mù lòa một lần nữa.

Đúng vậy, là các khối u.

Trong lúc là người thực vật, trong não của cô ta đã xuất hiện khối u, đã làm phẫu thuật mấy lần. Mặc dù cô ta không biết gì về những lần phẫu thuật đó, cũng chưa từng tỉnh lại, nhưng mà những vết sẹo trên da đầu phía dưới bộ tóc giả chính là chứng cứ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện