Vẻ mặt của Lưu Mộng vẫn không thay đổi, “Có làm nũng như thế nào cũng không qua chuyện được.
Ngày hôm qua mẹ đã nói với con như thế nào rồi, bảo con hãy kiềm chế tình cảm của mình.
Con thì hay rồi, hôm nay còn gọi người ta đến tận nhà nữa, rồi để cậu ta bôi thuốc cho, sợ rằng yêu người ta chưa đủ sâu đậm à?”
“Không có chuyện đó, là anh ta tự mình đến.
” Tống Vy đi tới cầm sổ thiết kế và bút chì lên: “Được rồi mẹ ơi, con không nói với mẹ nữa, con phải đi đón mấy nhỏ đây.
”
“Chờ một chút!” Bà ta gọi cô lại.
Tống Vy dừng tay nắm lấy cửa phòng ngủ, nhìn về phía bà ta: “Làm sao vậy mẹ?”
“Nhắc đến bọn trẻ, mẹ đột nhiên phát hiện ra Hải Dương trông quá giống Hạo Tuấn!” Bà ta xoa cằm suy nghĩ.
Sống lưng Tống Vy cứng đờ: “Chuyện này có gì kỳ lạ đâu, trên đời này có rất nhiều người giống nhau mà.
”
“Nhưng giống nhau đến như thế này, mẹ chưa từng nghe qua.
” Bà ta liếc mắt nhìn theo bóng lưng của cô: “Con gái cưng à, nói thật cho mẹ biết, Hạo Tuấn có phải là ba của hai đứa nhỏ không?”
“Làm sao có thể chứ? Trước đây con và Tổng giám đốc Đường không hề quen biết, sao anh ta có thể là ba của bọn trẻ được cơ chứ.
Mẹ, mẹ đừng suy đoán lung tung nữa.
Bà của hai đứa nó là ai không quan trọng, quan trọng chúng đều là con của con, là cháu trai cháu gái của mẹ không phải là được sao?” Ánh mắt của cô sáng lên khuyên nhủ mẹ.
Bà ta thở dài: “Cũng phải, được rồi, mẹ sẽ không hỏi nữa, mẹ cùng con đi đón bọn nhỏ về.
”
“Vâng.
” Tống Vy gật đầu đồng ý, đồng thời âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối, cô dẫn Lưu Mộng và hai đứa trẻ tới một nhà hàng Pháp.
Kiều Phàm nhìn thấy bọn họ giơ tay lên vẫy: “Bác gái, Vy Vy,