Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1522


trước sau

CHƯƠNG 1522

Chỉ là không biết người giúp việc này, chỉ được huấn luyện trong công ty vệ sĩ, hay là trong tổ chức phía sau Đường Minh Hạo.

Nhưng Tống Vy vẫn nghiêng về tổ chức kia hơn.

Nhưng Tống Vy không thể hiện ra, mỉm cười: “Vậy sao, tôi một chút cũng không nhìn ra.”

Người giúp việc trả lời: “Bà chủ, cô không biết cũng bình thường thôi, dù sao chúng ta mới quen biết chưa được lâu.”

“Cô nói cũng đúng.” Tống Vy rủ mắt khẽ nói.

Người giúp việc nhìn bữa sáng trước mặt cô: “Bà chủ, cô không ăn sáng sao? Là cảm thấy không hợp khẩu vị?”

“Không phải, chỉ là Lâm Giai Nhi đến trước tôi, cô cũng biết tôi với cô ta không hợp nhau, tôi sợ cô ta động chân động tay với bữa sáng của tôi, nên tôi mới không ăn.” Tống Vy ngại ngùng mỉm cười.

Lời nói này của cô là thật, người phụ nữ Lâm Giai Nhi kia, vô cùng xấu xa, ai biết được giây tiếp theo cô ta sẽ làm gì.

Nên bữa sáng này, cô thật sự không dám ăn.

Người giúp việc nghe thấy lời nói của Tống Vy, cũng không có phản ứng quá lớn, bưng bữa sáng của cô lên: “Vậy tôi đổi cho bà chủ một phần khác.”

“Làm phiền cô rồi.” Tống Vy cảm kích gật đầu.

Người giúp việc nói một câu không cần khách khi, bưng bữa sáng đi vào phòng bếp.

Không lâu sau, người giúp việc quay lại, đặt một phần bữa sáng khác ở trước mặt Tống Vy.

Lúc này Tống Vy mới cầm dao dĩa lên bắt đầu ăn sáng.

Vừa ăn sáng vừa nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Đúng rồi, Đường Hạo Minh còn trở lại không?”

“Có, dù sao bà chủ vẫn còn ở đây, ông chủ sẽ không rời đi.” Người giúp việc không biết Tống Vy hỏi câu này còn có ý khác, thật thà trả lời.

Tống Vy rủ mắt xuống, che đi sự vui mừng trong mắt: “Vậy hả, tôi biết rồi.”

Quá tốt rồi, Đường Hạo Minh còn trở về.

Cô chỉ sợ Đường Hạo Minh một mình chạy mất, như vậy, Hạo Tuấn tìm được chỗ này, cũng không tìm được Đường Hạo Minh.

Khoảng thời gian sau đó, Tống Vy không hỏi cái gì nữa, yên tĩnh ăn sáng, hỏi nhiều sẽ dẫn đến nghi ngờ.

Sau khi ăn bữa sáng xong, cô lau miệng.

Người giúp việc bắt đầu thu dọn bàn ăn.

Tống Vy đặt khăn lau xuống: “Tôi về phòng trước đây.”

“Được, bà chủ đi thong thả.” Người giúp việc gật đầu.

Tống Vy ừ một tiếng, đứng dậy rời khỏi phòng ăn, đi lên tầng.

Lúc đi đến tầng hai, cô nhìn về phía cửa phòng của Lâm Giai Nhi, không biết phòng của Lâm Giai Nhi có bị khóa không.

Nghĩ như vậy, cô đi qua, nắm lấy tay nắm cửa khẽ xoay, phát hiện quả nhiên không xoay được, biết quả thật cửa đã bị khóa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện