Mạnh Ngọc đảo mắt, cười hì hì hai tiếng: “Tôi nhìn thấy Tống Vy.
”
Động tác gõ bàn phím của Đường Hạo Tuấn khựng lại: “Tống Vy?”
“Đúng thế.
”
“Cậu gặp cô ấy ở đâu?” Đường Hạo Tuấn tắt loa điện thoại, kề sát điện thoại vào bên tai.
Mạnh Ngọc gõ cửa sổ trả lời: “Nhà hàng Đế Hào, nhưng dường như trạng thái của cô ấy không được tốt lắm.
”
“Làm sao?” Tay cầm điện thoại của Đường Hạo Tuấn chợt căng chặt, nặng nề hỏi.
Mạnh Ngọc nhìn Tống Vy bên dưới: “Cụ thể tôi cũng không biết, hình như cô ấy đang rất sợ, sắc mặt tái nhợt, tóc thì ướt, trên người còn khoác áo khoác của đàn ông, quan trọng nhất là có hai cảnh sát đi theo sau lưng cô ấy, Hạo Tuấn cậu…”
Anh ta còn chưa nói xong thì chợt phát hiện đầu bên kia điện thoại không có động tĩnh, bèn đưa điện thoại ra xem thử, phát hiện Đường Hạo Tuấn đã cúp máy rồi.
Trông có vẻ là Hạo Tuấn nghe thấy tình trạng của Tống Vy nên chuẩn bị chạy tới.
Dưới lầu, Tống Vy lấy được máy sấy, được Lưu Mộng giúp đỡ sấy khô tóc, sau đó lên xe cảnh sát cùng hai cảnh sát, rời khỏi nhà hàng.
Đợi lấy lời khai xong đi ra khỏi đồn cảnh sát cũng đã là mười giờ đêm.
Nhóm người Tống Vy đi trong màn đêm, bầu không khí vô cùng nặng nề.
“Vy, đã đỡ sợ hơn chưa?” Kiều Phàm nhìn Tống Vy cúi đầu yên lặng, dịu dàng hỏi.
Tống Vy “Ừm” một tiếng, cong môi trả lời: “Đỡ hơn một chút rồi.
”
“Mẹ…” Hai đứa bé nâng mắt nhìn cô, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Tống Vy ngồi xổm xuống, sờ đầu hai đứa nhỏ: “Yên tâm đi, mẹ không sao.
”
“Mẹ, con sợ.
” Tống Dĩnh Nhi nhào vào lòng nàng: “Con suýt chút không còn mẹ nữa rồi.
”
“Đúng vậy, rốt cuộc là ai ác độc thế, còn muốn lấy mạng mẹ nữa!”