Người của đồn cảnh sát đến rất nhanh, vẫn là những khuôn mặt quen thuộc kia, là mấy người cảnh sát tối qua.
“Có kết quả giám định rồi, thang máy đúng là bị người ta động vào.
” Người của bên giám định đi tới, nói với Tống Vy và Lưu Mộng.
Tống Vy ngồi trên sofa, tay cầm một ly nước nóng.
Nhưng dù là nước nóng hổi cũng không thể làm ấm lòng bàn tay lạnh như băng của cô.
Vừa nghĩ đến việc mình suýt chút mất mạng, cô đã không thể nào bình tĩnh nổi rồi.
Lưu Mộng đứng sau lưng Tống Vy, đặt tay lên bả vai cô: “Quả nhiên, rốt cuộc là ai ác động thế, liên tục hai lần ra tay với con gái tôi!”
Mấy cảnh sát nhìn nhau, cuối cùng vẫn là người của bên giám định lên tiếng trước: “Chắc cô Tống cũng có nghi ngờ ai đúng không?”
“Sao lại hỏi vậy?” Lưu Mộng nhíu mày.
Người của bên giám định nhìn Tống Vy: “Khi nãy chúng tôi phát hiện một hàng chữ trên đỉnh cabin thang máy, trên đó viết…”
Dường như anh ta hơi khó nói thành lời.
Cuối cùng, anh ta đưa hình chụp cho Tống Vy xem: “Cô Tống tự xem đi.
”
Tống Huyền bĩu môi: “Nhảm nhí, đương nhiên không phải tôi, đúng là tôi muốn cô chết, nhưng bây giờ chúng ta như nước với lửa, một khi cô xảy ra chuyện, tất cả mọi người