Tống Vy ừ một tiếng, nhìn Tống Hải Dương: “Tôi đã biết, hung thủ thật sự là người khác.
”
“Em biết từ bao giờ?” Đường Hạo Tuấn hơi ngạc nhiên.
“Vừa biết.
” Tống Vỹ cười trả lời.
Một cái tay nhỏ đột nhiên duỗi tới, giành lấy điện thoại.
Tống Vy ngạc nhiên nhìn con trai mình: “Hải Dương, con làm gì vậy?”
“Mẹ, con muốn nói mấy câu với chú Đường.
” Tống Hải Dương nói xong thì đặt điện thoại vào bên tai, lạnh lùng nói: “Chú Đường, sau này cách xa mẹ cháu một chút, cũng vì chú mà hôm nay mẹ lại suýt xảy ra chuyện rồi.
”
“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn đứng dậy từ trên ghế làm việc.
Anh không quan tâm đến câu “cách Tống Vy xa một chút” của Tống Hải Dương, trong đầu chỉ còn lại câu nói cuối cùng của cậu, Tống Vy lại suýt xảy ra chuyện.
Chẳng lẽ Tống Vy lại gặp chuyện như tối qua?
“Chú Đường, sáng nay mẹ suýt chút bị rơi thang máy chết, mà tất cả mọi chuyện đều là vì chú, dù hung thủ không phải Tống Huyền đó thì cũng là những người phụ nữ khác có ý với chú, bọn họ ghen tị việc mẹ tiếp xúc gần với chú, cho nên muốn giết mẹ.
” Tống Hải Dương mang khuôn mặt lạnh lùng u ám, nói với Đường Hạo Tuấn.
Cậu đúng là thích chú Đường, nhưng việc thích này cũng không thể bằng mẹ được.
Vì sự an toàn của mẹ, cậu sẽ không cho phép chú Đường đến gần mẹ nữa.
“Hải Dương…” Nhìn con trai bảo vệ mình như vậy, Tống Vy cảm thấy rất cảm động.
Đầu bên kia điện thoại,